GIỚI THIỆU :Hàn Nhi - cô gái playgirl nhưng có cái nhìn đơn giản,
có trái tim bao dung và lòng vị tha vô độ, luôn tin
tưởng mọi người tuyệt đối.
Quốc Hy - cậu con trai lạnh lùng, thích đánh nhau và
cực kỳ yêu màu đỏ của máu.
Thế Du - người có nụ cười hệt như 1 thiên sứ, có trái
tim ấm áp và 1 đầu óc siêu thiên tài.
Cả 3 người Hàn Nhi - Quốc Hy - Thế Du là bộ 3 siêu
thiên tài và là ẩn thân của những ác quỹ đội lốt thiên
thần, họ được mệnh danh là Bộ ba Thiên Sứ… Ngôi
trường cấp 3 Thánh Phong dành riêng cho giới con nhà
giàu, những người thi vào đây cũng phải có số điểm
cực kỳ cao mới đậu vào được, ở đây, học sinh được ở
ký túc xa và không phân biệt nam hay nữ. Đương
nhiên là nữ ở chung w’ nữ và nam ở chung với nam.
Nhưng nếu gia đình có yêu cầu hoặc đến xin trường
cho ở chung với bạn nào đó (khác giới cũng được, nếu
là bạn thân từ nhỏ), nếu được, nhà trường sẽ xem xét
và duyệt.
Truyện Oan Hồn Trường Học
Truyện Oan Hồn Trường Học
Tình cờ, bộ 3 thiên sứ đều chuyển đến đây, và từ khi
bước vào trường, họ đã có linh cảm gì đó không hay.
Tại sao từ khi Hàn Nhi bước vào, thì mọi người đều
nhìn Hàn Nhi với ánh mắt sợ sệc, ngỡ ngàng? Vào mỗi
đêm trăng tròn của tháng, 1 hồi chuông kỳ lạ vang lên
vào đêm thanh vắng thì lại có 1 vụ mất tích diễn ra
trong ngôi trường này. Điều gì đã làm các học sinh ngỡ
ngàng khi thấy Hàn Nhi, bí ẩn gì xoay qoanh ngôi
trường Thánh Phong nổi tiếng nghiêm ngặc này???
"Soul school"Oan Hồn Trường Học - Phần 1
Chap 1: Trường Thánh Phong
a) Ngôi trường kỳ lạ:
Nó đang loay hoay xếp đồ vào vali, chiều nay 3giờ nó
phải chuyển đồ vào trường để mai nhập học. Nó phải
ở lại ký túc xá của trường, hajzzz, thật lòng là nó
không muốn chút nào bởi ở trường cũ nó có biết bao
nhiêu là bạn (quậy), làm sao mà sống nỗi cơ chứ.
Nhưng mệnh lệnh của ba nó là mệnh lệnh trời, dù là 1
đứa quậy như nó cũng không dám cãi… Hajzzz… Nó
thở dài… Nhưng cũng thật may, nó năn nỉ gãy lưỡi
nên 2 thằng bạn thân hotboy của nó cũng chịu hy
sinh vì người đẹp, chuyển về ngôi trường ma chê quỹ
hờn đó. Xếp xong đồ, nó thở phào lăn ra giường, ngó
đồng hồ, mới chỉ 1giờ trưa, còn 2tiếng nữa nó mới
chuyển vào trường
"Quá trễ cho ta nhìn về
Quá khứ anh không cần nặng nề
Và hãy xóa hết những kí ức đau lòng
Rồi một ngày anh sẽ biết." - Tiếng chuông điện thoại
vang lên, nó mệt mỏi trả lời:
- Đang nghe, có gì nói
- Chuẩn bị tới đâu rồi. Sao nghe mệt mỏi vậy - Đầu
dây bên kia
- Ak!!! Thế Du, xong rồi, đang mệt mún chết đây nèk -
Nó than thở
- Hỳ, cậu lấy hành lí xuống nhà đi, tụi này qua đón -
Thế Du cười
- Chi vậy ?? Thôi, tự đi được mà - Nó ngạc nhiên
- Thì đi chia tay những ngày tự do chứ chi. Xuống đi, tí
tui chở bà vào trường luôn - Thế Du đáp
- Ừm, vậy đi, dù gì cũng k có gì làm. Đi bar nhé - Nó
cười. Cúp máy, nó vơ vội bộ quần áo. Mệt mỏi, nó
bước vào tolet. Chiếc quần bó màu hồng nhung hơi
wằn wện, chiếc áo óng bó ngực để lộ những đường
cong tuyệt hảo trên cơ thể nó. Giày cao gót đen
5phân đẩy chiều cao nó lên 1m75 =)). « Ting Ting »
tiếng chuông xe của Thế Du réo nó, khẽ quay lại ngậm
ngùi nhìn căn phòng yêu dấu, buông tiếng thở dài, nó
lê bước xuống nhà…
- Thưa ba !!! Con đi chơi với Hy và Du, tí nữa tụi con
vào trường luôn ạk - Nó cúi đầu
- Ừm, hy vọng là con trưởng thành hơn. Cố lên !!! - Ba
nó khẽ ngước lên, mỉm cười nhìn nó… Nó gật đầu, rồi
kéo vali ra cửa…
- Hey… Làm gì buồn rầu như con gái về nhà chồng
vậy - Thế Du trêu nó…
- Xì… đừng có nói bậy… Mở cốp xe cho tớ nào - Nó
nhăn mặt…
- Hừ… đúng là đồ heo, chỉ biết ngủ - Nó quăng vali
vào cốp xe, rồi tiếng lên ngồi băng trước, cạnh Thế
Du… Lí do nó không thể ngồi phía sau được là vì tên
Quốc Hy bạn nó đang nằm ngủ thẳng cẳng… Nhấn ga,
Thế Du cho xe chạy với tốc độ nhanh, đỗ tại quán bar
quen thuộc, nó khẽ lay Quốc Hy dậy… Cả 3 tiếng vào,
nơi những ánh đèn mờ mờ ảo ảo với những tay công
tử tiểu thư nhà giàu dư tiền chỉ bít dựa vào thế lực
của gia đình để sống. Nó khẽ nở nụ cười nữa miệng rồi
cả 3 tiếng vào 1 gốc khuất.
- Hey.. Đại tỷ, lâu rồi không gặp - 1 thằng con trai mặc
đồng phục của bar đến chào hỏi
Nó ngơ ngác nhìn thằng con trai rồi chợt la lên:
-… A… Ryo… Lâu rồi không gặp. E khỏe chứ ???
- Vâng.. Vẫn vậy, mấy anh chị dùng gì - Kyo khẽ cúi
chào, vui vẻ hỏi
- Cho anh 2 bia tiger - Quốc Hy hờ hững đáp
- Cho chị Spy Classic - Nó vui vẻ nhìn Ryo… Gật đầu,
Ryo bước vào trong quầy…
Tay cầm ly Spy Classic đỏ tươi như màu máu, nó khẽ
xoay xoay chiếc ly, bất chợt, nó buông tiếng thở dài :
- Oa… Sao lại là cái trường ma quỹ ấy chứ T^T
- Ai biểu… Wậy cho lắm vào. Tại ai mà 1 hotboy như
tui phải chịu khổ… Chui đầu vào cái nơi chết chóc ý -
Quốc Hy nhăn mặt
- Xí… Không biết hy sinh vì phái đẹp gì hết. Tui có mún
đâu. Tại papa tui chứ bộ - Nó cãi lại…
- Nhưng bà không biết phản bác lại ý kiến hả - Quốc
Hy lại nhằn
- Ngày trước thì tui dám. Nhưng kể từ cái ngày ấy, tui
không còn dám cãi lại nữa - Giọng nó đượm buồn.
- Nè, có chuyện gì vậy, kể nghe đi - Tiếng 2 thằng
đồng thanh… Làm nó giật bắn người, nhăn mặt đáp :
- Không có gì !! Chiện riêng ý mà
- Xí, bạn bè mà không chia sẽ gì hết. Bạn thân vậy đó
- Thế Du đượm buồn
- Đúng đó, chắc thân ai nấy lo. Uống công tụi nài hy
sinh vì ba T^T - Hắn cũng giả vờ…
- Hix… Thì mai mốt kể cho - Nó nhăn
- Thôi, kể bây giờ đi. Đang mún nghe mà… Please - 2
thằng dương đôi mắt long lanh, mở to lên nhìn nó hết
cỡ….
- Éc… được rùi được rùi - Nó lấy 2 tay đẩy 2 khuôn
mặt đang nhìn nó chăm chăm…
- Lúc tui 5tuổi, tui nghịch phá kinh khủng. 1 lần, ba tui
có việc phải đi, nhờ người giúp việc trông tui. Nhân lúc
chị giúp việc đang nấu bếp, tui lẻng ra ngoài đường
chơi. Đang chơi bóng vui, thì bỗng quả bóng lăn ra
ngoài đường, tui chạy theo, nhưng khi ra giữa đường
thì bỗng 1 chiếc xe taxi lao nhanh đến, tui chết sững -
Nó khẽ thở dài, rồi nói tiếp
- 1 bàn tay kéo tôi lại, là ba, ba đẩy tôi ra, và chiếc
taxi tông thẳng vào người ba tui. Chiếc taxi đó đã bỏ
trốn, còn mắt phải của ba tôi bị chấn thương và mãi
mãi không nhìn thấy được nữa. Tui nợ ông ấy, ông ấy
đã sinh ra tui lần thứ 2 nên, tui k thể cãi lời ông ấy
được - Nó đượm buồn, đưa tay lên khẽ lau giọt nước
mắt rơi ra… Hắn và Thế Du im lặng nhìn nó.
- Không ngờ. Cậu có nhiều chuyện buồn như vậy - Bất
chợt, Thế Du lên tiếng.
- Từ nay, tụi tui sẽ bảo vệ bà , - Hắn cầm tay nó… 4
con mắt sáng long lanh nhìn nó, làm nó lạnh cả xương
sống. Nó cố nặn 1 nụ cười rồi giật bàn tay nó ra khỏi
tay Hắn… Thoáng chốc đã đến giờ. Hắn bùn rầu (vì sắp
đến địa ngục mà), bước ra wầy tính tiền rồi kéo tay
nó và Thế Du ra xe…
Nó ngỡ ngàng nhìn ngôi trường hết như 1 tòa lâu đài.
Hắn và Du bước xuống xách vali của tụi nó ra. Vì nó là
con gái, nên cả 2 thằng tranh nhau ga-lăng xách vali
cho nó. Bước vào trường, mọi người đều nhìn nó ngỡ
ngàng và với gương mặt sợ sếch, họ bắt đầu xì xầm
bàn tán, chỉ chỏ về nó. Nó nghĩ, có lẽ vì ganh tị với
nó khi nó đi với 2 anh chàng đẹp trai chăng, nhưng
sao nó cảm thấy có cái gì đó không ổn với ngôi trường
này. Hắn, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng,
không biểu hiện 1 chút cảm xúc nào, hắn hiên ngang
kéo chiếc vali đi.
Du chỉ khẽ mỉm cười vẫy chào mọi người, không
quen nở nụ cười thiên thần của mình, có lẽ, nụ cười ấy
đã làm điên đảo biết bao cô gái trong trường này rồi
thì phải. Song, Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc, Du vẫn
nở nụ cười vui vẻ chào mọi người nhưng cả 2 cậu cũng
có linh cảm gì đó không tốt về ngôi trường này, và
cậu cảm thấy có nỗi sợ nào cứ len lén trong tim của 2
cậu. Tiếng đến phòng hiệu trưởng, nó được hiệu trưởng
đón tiếp rất nồng hậu. Qua cái nhìn sắc sảo, nó có thể
thấy được hiệu trưởng là người tuy đã ngoài 40 nhưng
rất xinh đẹp, nước da trắng hồng, điểm chút nếp nhăn
nhưng trong bà vẫn đẹp ngời ngợi. Nó rất có thiện
cảm với bà hiệu trưởng này nhưng Hắn và Du không
hẹn mà tư tưởng lớn gặp nhau, 2 người vẫn cảm giác
bà hiệu trưởng này cực kỳ « very very » nguy hiểm,
họ chỉ khẽ nhìn nhau rồi gật đầu (2 tên này thân
nhau từ bé, ăn chung ở chung, nên chỉ cần nhìn nhau
cũng đủ hiểu cả 2 đang nghĩ gì « Bạn nối khố mà »)
Bà Hiệu Trưởng mỉm cười vui vẻ, dẫn tụi nó qua ký
túc xa gặp cô Lê Đạt để làm thủ tục nhận phòng. Tụi
nó được ở chung cùng nhau (do ba mẹ 3 đứa vào xin),
và chung với 1 người bạn nữa (Lý do là ký túc xá hết
phòng, chỉ còn phòng này). Nó vui vẻ, vì ở chung
phòng với 1 bạn nữ, vậy là nó lại có thêm 1 người bạn
nữa. Dọn đồ vào phòng, nó hơi bất ngờ vì phòng ký
túc xá rộng rãi, lại đầy đủ tiện nghi.
- Em chào cô - Cô bạn chung phòng khẽ cúi đầu chào
bà hiệu trưởng và cô Lê Đạt.
- Ừm. Chào em. Đây là 3 bạn mới, sẽ ở cùng phòng
em. Cô hy vọng cả 4 đứa sẽ làm quen với nhau. - Bà
hiệu trưởng nở nụ cười thân thiện (như clq` chứ thân
thiện=">">)
- Chào bạn. Mong bạn giúp đỡ tụi mình - Nó nhanh
chóng làm quen. Cô bạn cùng phòng khẽ gật đầu
mỉm cười.
- Thôi. Em vào nghĩ đi, sáng mai em đến văn phòng
cô làm thủ tục nhận lớp thế - Bà hiệu trưởng đặt tay
lên vai nó rồi bước đi. Cô bạn khẽ gật đầu, rồi bước
xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Hắn và Du xách va-li nó
vào. Rồi cả 2 nhanh chóng bay vào giường (4 giường
dành cho 1 người nằm đối diện, 2 :2) thích thú. Đây là
lần đầu tiên 2 người ở tập thể. Hắn lột lun cái mặt nạ
lạnh lùng ấy, nở nụ cười rạng rỡ « như ánh ban mai ».
Nó khẽ mỉm cười lắc đầu rồi dọn đồ vào tủ.
- Chào bạn, mình là Hàn Nhi - Vừa xong, nó bước
xuống bếp, bắt chuyện với cô bạn cùng phòng.
- Àk, chào bạn. Mình là Lạc Thiên - Thiên mỉm cười
nhìn nó.
- Còn 2 tên kia là Quốc Hy và Thế Du - Nó chỉ ra 2
tên hâm đang nằm nhải nhải trên jường như đứa con
nít lên ba kia.
- Ừm, hỳ, 2 bạn ấy vui tính quá - Lạc Thiên phì cười khi
nhìn thấy hình ảnh ấy. (Mất mặt quá mất mặt quá.
Quốc Hy : nói gì đấy 0.o. Tác giả : ấy ấy, có gì đâu,
khen cậu đẹp trai thôi mà - Xách ghế chạy luôn, ở lại
k khéo hắn oánh mình lụm răng không kịp T^T)
- Để mình giúp bạn - Nó vui vẻ…
- Ừm, cảm ơn bạn nhaz…
Bữa tối được bày ra bàn thịnh soạn, 2 tên khẽ nuốt
nước bọt nhìn những món trên bàn thèm thuồng.
- Chậc ! Hôm nay Lạc Thiên là đầu bếp chính, Nhi chỉ
phụ thôi, mọi người ăn thử đi ha - Nó khen Lạc Thiên
khiến cô nàng đỏ mặt ngượng nghịu. Ba đứa nó gắp
thử 1 món bỏ vào miệng. Bỗng, cả 3 mở to mắt, nhìn
Lạc Thiên 1 cách đắm đuối
- Sao vậy, bộ dở lắm sao. Để Thiên nấu món khác nhé
- Thiên ngại ngùng hỏi…
- Trời ơi !! Thiên ơi, Thiên đừng lấy chồng có được
không - Du nắm lấy bàn tay Thiên
- Hix, sao vậy, Thiên nấu ăn tệ đến mức không được
lấy chồng sao - Thiên rưng rưng
- Không. Thiên đừng lấy chồng, ở đây làm đầu bếp cho
tụi tui đi. - Nó rưng rưng nhìn Thiên. Cô nàng thở phào
nhẹ nhõm
- Ngon quá !! - Hắn nói xong, cúi xuống ăn như hổ đói.
Cả bọn cũng cúi xuống, vừa ăn vừa khen khiến cô
nàng đỏ mặt.
B) Oan hồn nữ sinh :
Tối hôm đó, đang ngủ, nó bỗng bị thứ gì đó ươm ướt
rơi xuống mặt làm cho thức giấc( Nó nằm giường
trong, kế bên cái cửa sổ). Khẽ sờ tay lên mặt, là máu,
là máu sao… Nó mở to mắt nhìn lên trần nhà. Trời ơi,
nó cứng họng, tay run run. Trên trần nhà là hình ảnh 1
cô gái, bị mái tóc quấn chặc hết thân người treo lơ
lửng , chỉ lộ mỗi cặp mắt đỏ lòm nhìn nó trân trân,
máu từ đôi mắt cứ khẽ nhỏ xuống trán nó. Nó chỉ ú ớ
được vài tiếng… Rồi cô gái rớt xuống dưới góc giường,
ánh mắt đối diện nhìn nó trân trân như muốn ăn tươi
nuốt sống…
« AAAAAAAAA !!!!!! » - Nó hét lên. Cả bọn giật mình.
Thiên chạy đến bậc công tắc đèn. Nhìn nó ngồi trên
giường, đôi mắt mở to nhìn vào cái gì đó…
- Này.. Này… cậu bị gì vậy. Có chuyện gì vậy ? - Hắn
lay lay người nó. Nó không nói gì, chỉ ú ớ chỉ tay vào
góc giường « Ma…Ma »… Hắn quay qua nhìn theo
hướng nó chỉ, nhưng không có gì cả…Cô gái đó đã
biến mất tự bao giờ
- Cậu, chắc cậu gặp ác mộng rồi - Du trấn an Nó…
- Thôi, ngủ tiếp đi. Không sao đâu - Hắn đỡ đầu nó
xuống gối. Như phản xạ, nó chụp lấy tay hắn…
- Cậu.. Cậu nằm đây với tớ được không, tớ… tớ sợ lắm
- Nó nói, giọng íu ớt..
- Được rồi, tớ sẽ ngồi đấy trông cậu ngủ, nào, bây giờ
ngủ đi - Hắn khẽ cười, nắm lấy bàn tay đang run rẩy
của nó. Còn Thiên, chỉ khẽ thở dài.. Miệng nói nhỏ ra
vài chữ « lại đến nữa rồi ! »… Nhưng Thế Du đã nghe
được, bởi từ nhỏ tính giác của cậu đã phát triển hơn
người bình thường 1 tí. Cậu nheo mắt, nghĩ
thầm..’’Đến ??Cái gì đến ??’’
Đêm đó, nhờ có hắn bên cạnh, nắm lấy bàn tay nó, nó
ngủ rất ngon. Nhưng nó nào có biết, giường thì cũng
bự bự, nhưng vì nam nữ thọ thọ bất tương thân, nên
hắn đành phải ngồi tựa lưng vào tường ngủ, sáng dậy
đau lưng gần chết T^T, lại thêm cái cảnh nó nằm trên
chân, vì sợ nó thức giấc nên đành phải ngồi án minh
bất động, sáng ra tứ chi tê liệt T^T…. Cả đám nó (có cả
Lạc Thiên) đi đến phòng hiệu trưởng. Bọn nó học cùng
lớp Lạc Thiên, tức là lớp 11A2. Hôm nay là thứ 2, tiết
đầu lại là tiết sinh hoạt nên bọn nó được giao cho Ông
Thầy chủ nhiệm. Lạc Thiên ra hiệu rồi bước vào lớp
trước. Ông thầy này thuộc dạng cũng hơi hơi đẹp trai,
với mái tóc vàng như lông tôn ngộ không, nên nó gọi
ông tar là Thầy khỉ vàng =)).
« Cộp cộp » - Tiếng thước bảng vang lên chói tai, cả
lớp im lìm, ngay cả con muỗi bay qua còn nghe tiếng
T^T… - Hôm nay lớp chúng ta vinh dự đón típ 3 bạn
học sinh mới. Nào, các em vào đây - Thầy « nìm nở »
mời tụi nó vào. Đầu tiên là Du - Cậu khẽ nở nụ cười
thân thiện :
- Chào mọi người. Mình là Cao Thế Du, mong mọi
người giúp đỡ - Nói rồi, cậu bước xuống bàn Lạc Thiên,
cả bọn con gái nhìn Lạc Thiên với ánh mắt rực lữa, còn
cô nàng giã lơ chả biết chuyện gì.
Tiếp đến là Hắn - Gương mặt lạnh lùng đến lạ lùng
bước vào, chỉ khẽ nói 1 câu : « Tôi họ Bùi, tên Hy, lót
chữ Quốc. Còn ai có thắc mắc gì không ?? »… Khẽ
nhếch mép, cậu tiếng thẳng về bàn cuối, phía sau Lạc
Thiên…
Đến lượt nó. Nhưng khi nó vừa bước vào, cả lớp, ai
cũng nhìn nó với ánh mắt ngỡ ngàng… Có tiếng xì xầm
vang lênTruyện upload tại:zing10g.sextgem.com.Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ!Oan Hồn Trường Học - Phần 2
Cô A « Sao giống vậy… »
Cậu B « Không lẽ hồn ma về trả thù »
Cô C « Lần này không biết xảy ra chuyện gì đây »
Những câu xì xầm ấy đã lọt vào tai Quốc Hy, Thế Du
và cả Lạc Thiên
…
Nó ngơ ngác chẳng biết gì… Chỉ khẽ cúi đầu rồi nói : -
Tớ là Đoàn Hàn Nhi, mong mọi người giúp đỡ tớ… Rồi
bước thẳng về phía Hắn. Cả buổi học, nó không tài
nào chăm chú bởi cái ánh mắt tò mò, những tiếng xì
xầm chỉ chỏ về phía nó.
Còn Hắn thì tỉnh bơ ngủ, đúng là còn heo mà. Du và
Thiên thì nói chuyện rất tự nhiên. Chỉ còn 1 cách, nó
lôi chiếc Ipod ra và đeo lên tai, vặn volume hết cỡ, nó
nằm xuống bàn ngủ 1 giấc đến tận ra chơi…
Căn -ting trường…
Nó nằm gục xuống bàn, Lạc Thiên chăm chú đọc sách,
Hắn và Du đã len lỏi dùng mĩ nam kế để mua đồ ăn.
Trở về bàn với 4 tô phở nghi ngút và 4 li trà sữa, nó
nuốt nước bọt.
- Chu choa ! Đúng là trường quý sờ tộc. Đồ ăn ngon
hết biết - Nó tấm tắc khen
- Ừm ! Ngon thiệt. Nhưng không bằng Lạc Thiên nấu -
Du quay sang Lạc Thiên nháy mắt
- Hỳ… Có gì đâu - Thiên đỏ mặt, cười trừ
- Nhưng lạ quá - Hắn đột nhiên lên tiếng. Cả đám tôi
đưa mắt nhìn hắn…
- Lạ chuyện gì ??? Có gì đâu mà lạ - Du hỏi
- Từ lúc Hàn Nhi chuyển đến đây tới giờ. Tớ cứ nghe
mọi người xì xầm bàn tán chuyện gì đó ! - Hắn chống
cằm nói
- Ừm, đúng đó, Lạc Thiên, cậu có biết chuyện jề hong ?
- Du gật đầu way sang Lạc Thiên
- Không, tớ không biết - Lạc Thiên xua xua tay… Sau
khi chén 1 bữa no nê, cả đám bọn nó quay về lớp
trước bởi không muốn mọi người xì xầm bàn tán về nó
và thứ 2 là cả 2 anh chàng hotboy nhà nó mún tránh
cái nhìn thèm thuồng của mấy bà thím ngoài căn tin.
Đang nhâm nhi bịch bánh snack, bỗng « Reng…Reng
», tiếng chuông vào lớp vang lên. Nó tiếc nuối để bịch
snack vào hộc bàn, bỗng, tay Nó chạm vào vật gì đó.
Vật gì đó cứng cứng, mềm mềm =’’=…
« Á ! » - Có vật gì đó nhọn nhọn đâm vào tay nó…
- Này ! Có sao không - Hắn lo lắng nhìn
- Không, có cái gì đó trong hộc bàn tớ - Nó chỉ tay
xuống. Hắn cúi xuống lấy ra 1 hình nhân, trên hình
nhân đính 3 cây đinh, trong số 3 cây đinh ấy, có 1 cây
đinh còn dính chút máu « uf Nó T^T », nhưng cái vết
thương ấy chả là cái nghĩa địa gì đối với những lần
nó đi đánh nhau cả. Nhưng điều làm nó sợ đó là trên
hình nhân có ghi 1 mảnh giấy « Hàn Nhi - Cô là người
tiếp theo »…
- Quái thật, cái gì đây - Du ngạc nhiên hỏi
- Không lẽ vừa chuyển tới đây đã có người ghét tớ tới
độ ểm hình nhân trù T^T - Giọng Nó yểu xìu
- Không đâu, có lẽ là trò đùa để chào hỏi bạn mới của
trường thôi - Hắn trấn an. Tiết 4 là tiết hóa, tiết của
ông thầy ‘’khỉ vàng’’ mà cũng là môn nó yêu thích
nhất. Đang chăm chú nhìn lên bảng, bỗng nó cảm giác
như có bàn tay ai đặt lên vai, nó rùn mình, có cái gì đó
lạnh buốt chạy dọc sóng lưng của nó. Nó quay ra sau,
chẳng có gì ngoài cậu bạn mọt sách đeo cái kính dày
cộm đang chăm chú làm bài. Nghĩ chắc mình ám ảnh
chuyện đêm qua, Nó quay lên lại. Bỗng giật mình, mở
mắt to hết cỡ nhìn lên bảng… Môi nó mấp mấy nói
không ra hơi… Cái cảnh tượng kinh hoàng đập vào
mắt nó là 1 cô gái, mặc áo đầm trắng, mái tóc dài rũ
rượi, dài đến nỗi đụng đất, che nữa khuôn mặt. Cô ta
đang ngồi trên bàng giáo viên, tay đập đập nhè nhẹ
vào bàn giáo viên, bỗng, mắt cô ta hướng về tôi đầy
căm thù, khẽ nở nụ cười nữa miệng rồi cô ta biến mất
không 1 vết tích… Mặt mày nó tái méc, toàn thân rung
rẩy, trán đầy mồ hôi…
- Này !! Hàn Nhi cậu sao vậy - Hắn lay lay làm nó giật
mình
- Không… Không sao, tớ thấy mệt quá - Nó ấp úng
- Vậy tớ đưa cậu về phòng nghỉ nhé - Hắn lo lắng. Nó
khẽ gật đầu. Không hiểu sao mắt nó bỗng nặng trịch
như có 2 cục tạ gắn vào, tay chân nó lúc này lạnh
ngắt. Hắn lên bàn giáo viên, xin phép cho nó, rồi dìu
nó về phòng…
- Cậu ở đây đi. Tôi đi lấy thuốc. Chắc cậu bệnh rồi, tay
chân lạnh như nước đá vậy - Hắn dìu nó xuống giường,
đắp chăn cho nó rồi ra ngoài…
Nó thiếp đi và như chìm trong cơn mê, nó thấy mình ở
trong 1 ngôi nhà hoang, xung quanh là những đóa hoa
bồ công anh yếu ớt chóng chọi lại với ngọn gió. Nó
thấy 4 người, 2 nam 2 nữ bế 1 cô gái đến, dường như
họ không thấy sự hiện diện của nó. Cô gái bị trói
chặt, đặt trên nền nhà ẩm ướt. 1 người cầm gậy, 1
người cầm roi vung vào người cô gái 1 cách không thể
nào tàn nhẫn hơn, cô gái thét lên trong tuyệt vọng…
Mái tóc ngắn cắt [kiểu giống Ji yeon trong Cry Cry ý">
xũ xuống rũ rượi. Sau 1 lúc, cô gái chỉ còn biết nằm
thoi thóp ở 1 góc, quần áo tả tơi vươn đầy vết máu từ
những đường roi, đường gậy vung xuống. Rồi 1 người
phụ nữ tiến lại gần, súng… nó nhận ra cái vật sắt trên
tay mụ là súng… « Đoàng »… Mụ bắn vào ngay tim cô
gái, mắt cô gái mở trân trân nhìn mụ căm hờn. Máu từ
tim loang ra, xông lên mũi tanh nồng.
- Khốn, mắt nó cứ nhìn tao trân trân - Bỗng mụ la lên.
1 người đàn ông đi đến cầm con dao. « Phập »… Gã
đâm con dao vào mắt cô gái….
- Giờ thì nó không thể nhìn bà được nữa - Ông ta cười
hả hê… Nó đưa tay che miệng, ngồi bệch xuống, tay
run run. Đã chứng kiến nhiều cảnh đánh nhau, đã thấy
máu không phải là ít, đã giết người vô số, nhưng, cái
cảnh tàn nhẫn ấy như xoáy vào tâm trí nó. Cùng là
con người mà sao họ lại có thể tàn nhẫn đến như
vậy… Nó nghe toàn thân lạnh buốt. Giật mình là lúc nó
thoát khỏi cơn mê, thở hồng hộc mệt mỏi, tay ôm lấy
trái tim còn đang đập loạn nhịp… Khẽ thở phào, thì ra
chỉ là 1 cơn ác mộng, nhưng nó cảm giác như thật
vậy. Nằm xuống giường mệt mỏi, định chợp mắt 1 tí
nữa nhưng bỗng nó nghe lạnh sóng lưng, ngoài trời,
gió khẽ rít đập vào cửa sổ như có ai đang kêu tên nó
vậy… Nhún vai, kéo chăn qua cổ… Tiếng gió đập vào
cửa sổ…’’i…i…i…N…h…i…i…i..Nhi….’’ Nó cảm giác có cái gì
đó đang len vào chăn, cảm giác như bàn tay ai đó
đang ôm lấy mình, hơi thở lạnh buốt khẽ phà vào sau
gáy. Vùng chăn dậy, bỗng nó nhìn ra cửa sổ… 1 cô gái,
mặc áo đầm trắng, mái tóc dài rũ rượi che nữa khuôn
mặt đang nhìn nó, rồi như có cái gì đó ôm chầm lấy
nó,không tài nào nhút nhích được. Cô gái bí ẩn đấy
biến mất. Thay vào đó là 1 cô bé, mặc đồng phục
trắng, mái tóc dài đen láy, trên tóc cài băng đô hình
nơ màu xanh. Cô bé có gương mặt thanh tú, có nụ
cười hồn nhiên, đang ngắm nhìn những đóa hoa trong
khuôn viên, mặc cho gió đang trêu đùa mái tóc óng ả
ấy. Sau lưng, 1 cậu con trai, tay cầm hộp quà màu
hồng, mái tóc nâu hạt dẽ dài qua gáy trông lãng tử.
Cậu có khuôn mặt nam tính mạnh mẽ, ánh mắt nhìn
con bé trìu mến…
- Em… Em này - Khẽ ngập ngừng, cậu tiếng đến gần
con bé
- Ơ… Em chào anh… Có chuyện gì không anh ? - Con
bé ngập ngừng..
- Anh… Anh thích em… Thíc em lâu lắm rồi - Cậu cúi
gằm mặt xuống, tay chìa hộp quà trước mặt con bé…
- Em… Em cũng thíc… thích anh - Con bé đỏ mặt, nhận
lấy hộp quà trong tay cậu mỉm cười… Bỗng, cậu kéo
tay làm con bé ngả nhào vào lòng cậu. Khẽ đặt nụ
hôn lên môi con bé. Con bé như đắm chìm vào trong
nụ hôn ấy, không hề nhận ra đôi tay cậu đang tự do
tung hoành, sờ soạn khắp người nó… ‘’Reng…Reng