Oan Hồn Trường Học - Phần 3
_ Xin lỗi, mọi người có chuyện gì vậy - Tôi khẽ kêu bạn
nữ đứng trước
_ Có người chết đuối - Bạn nữ ấy chỉ vào, nơi đám
đông đang bu quanh.
- Tôi cố chen vào. Khi nhìn thấy người chết đuối ấy, đôi
chân tôi như không còn đứng vững được nữa, tôi
khuỵa xuống… Trước mắt tôi, Vy Phương bị trói chặt
từ đầu đến chân như xác ướp, người ướt sũng. Cô ấy
chết đuối… - Lạc Thiên bỏ lững câu nói, cố ôm lấy ngực
trái thở mệt mỏi. Dường như nỗi đau quá lớn khi nhìn
thấy 3 người bạn thân chết đang khơi dậy trong cô
ấy.
Đôi mắt ướt đẫm nước mắt. Thế Du kéo tay cô ấy ôm
chầm vào người anh, xoa xoa tấm lưng yếu ớt đang
run lên từng hồi… Hắn không nói gì, chỉ khẽ kéo nó
dựa vào vai Hắn… Không khí trong phòng bỗng trở
nên ngột ngạc…
- Chúng tôi sẽ giúp bạn. Tìm ra kẽ chủ mưu - Nó
nghiêm giọng
- Nguy hiểm lắm. - Lạc Thiên từ chối
- Cậu có coi chúng tôi là bạn không - Hắn hỏi
- Hỳ… Giúp cậu, cũng là bảo vệ Hàn Nhi của chúng tôi
mà - Du cười hiền nhìn Lạc Thiên. Cô không nói gì, chỉ
khẽ mỉm cười đáp lại…
Chap 2: Sự thật khinh hoàng
a) Kế hoạch:
Ngoài ba cô gái bạn của Lạc Thiên chết, bọn còn biết
được có 3 vụ mất tích sau đó, nhưng không ai tìm
thấy xác của 3 nữ sinh ấy. Có người nghĩ rằng Bảo
Ngọc chết oan nên về báo thù. Nhưng nó lại không
nghĩ vậy, vì theo lời kể của Lạc Thiên, Bảo Ngọc là
người có lòng vị tha và trái tim bao dung và hơn hết,
Bảo Ngọc lại rất tin tưởng người thân của mình, vậy cớ
sao lại giết 2 cô gái vô tội Thiên Hương - Vy Phương
mà không giết kẻ đã hại mình là Thanh Tú…
Bắt đầu điều tra từ Thanh Tú, cậu bạn hotboy, con trai
hiệu trưởng… Buổi sáng đó…
- Á!!! - Nó cố tình tiếp cận Thanh Tú bằng cách giả vờ
đụng hắn. Là1 playgirl như nó thì tài đóng kịch không
có gì là khó. Giã vờ đi ngang hắn, khẽ đưa vai và làm
động tác giả đánh rơi những quyển tập đang cầm trên
tay… Điều đó quá dễ dàng với nó…
- Xin.. Xin lỗi em… em có sao không - Tú gãi đầu đỡ nó
dậy. Rồi nhanh chóng lụm những quyển tập rơi trên…
- Cảm.. Cảm ơn anh… Em.. không sao - Nó ngượng
ngùng (giả vờ), khẽ nở nụ cười rồi bước đi. Như dự
tính, Thanh Tú chết ngây người trước nụ cười của nó…
Bước 1 tiếp cận thành công… Theo như thông tin của
Lạc Thiên, cậu ta hay trốn ra quán bar Kenny để giải
khuây những dịp cuối tuần... Bước 2: Tình cờ gặp lại…
Nó cố tình chọn chiếc áo hở lưng và chiếc quần short
siêu ngắn, đôi bốt cao tới đầu gối.
Bar Kenny.. Nó bước vào cùng Du,Hy, và Thiên. khẽ ra
hiệu cho mọi người lánh đi. Nó đảo mắt nhìn xung
quanh, khi đã xác định được mục tiêu…Nó khẽ tiến
đến gần hắn:
- Chào anh… Chúng ta lại gặp nhau…
- Oh!! Em là… - Tú ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nó…
- hôm trước, em đụng anh ở trường đấy. Không nhớ
em sao - Nó làm giọng giận hờn
- àk!! Nhìn em khác quá. Anh không nhận ra - Tú mỉm
cười, kéo tay nó ngồi xuống cạnh hắn. Nó quàng tay
qua cổ làm giọng nhỏng nhẽo:
- Xí, thấy ghét, mới gặp đã quên người ta. Ghét anh
quá
- Hỳ hỳ, tại trông em khác quá. - Tú cười trừ, rồi rót li
rượu uyt-ki mời nó… Cầm li rượu, xoay xoay rồi cạn
cùng hắn. Công việc của nó là chuốt rượu hắn thật
say. So với trình độ của nó thì hạn tép riu tập tành
đua đòi như hắn thua xa =)). Chỉ sau vài giờ, Tú đã
say mèm còn nó vẫn tĩnh bơ. Khẽ ra hiệu cho Du và
Hy lôi hắn về khu nhà hoang….
"Ào…" - Du thẳng tay tạch xô nước vào mặt hắn.. Tú lơ
ngơ tỉnh giấc, toàn thân hắn bị trói chặt vào ghế…
- Khốn, tụi bây làm gì vậy. Thả tao ra. Có biết tao là ai
không hả - Tú la hét
- Hỳ.. Biết chứ, cậu ấm nhà họ Phan, con hiệu trưởng
trường Thánh Phong - Du nhếch mép…
- Hừ, biết vậy thì khôn hồn thả tao ra. - Tú tỏ vẻ đắc
thắng
- Nếu tụi tao không thích thì sao - Du nói
- Tao mà thoát được. Tao cho tụi bây nghỉ học hết -
Tú sợ sệch
- Ấy… Anh iu àk, sao lại nóng nảy vậy - Nó đi đến, khẽ
quàng lấy cổ hắn thì thào…
- Cô… - Tú mở to mắt nhìn nó
- Thật ra tụi này chỉ mún hỏi cậu 1 số việc thôi - Nó
khẽ thì thào vào tai hắn…
- Được, cô, cô hỏi gì - Mặt Tú tái méc khi thấy con dao
trong tay tôi kề vào cổ…
- Thứ nhất, Anh có liên wan đến cái chết của Bảo
Ngọc? - Lạc Thiên đanh giọng hỏi…
- Không… Không… Tôi không biết - Nghe đến bảo Ngọc,
mặt Tú tái méc
- Nói dối là không tốt đâu anh yêu ạk - Tôi đưa con
dao vào sâu, con dao làm đứt 1 mảng nhỏ ngay cổ
hắn. Nuốt nước bọt ực, trán hắn túa mồ hôi
- Tôi.. nói… Tôi nói mà - Tú thì thào…
- Okie.. Anh nói đi nào... Nói dối thì liệu thần hồn với
con dao của tôi - Nó lạnh lùng
- Sau khi ngủ với Ngọc, con bé nói sẽ kiện tôi. Tôi sợ
quá, gọi điện nói cho mẹ. Mẹ tôi bảo để bà lo liệu, tôi
không biết gì, chỉ gọi Ngọc ra bảo rằng có chuyện cần
nói theo lời mẹ bảo. Sáng hôm sau, tôi mới biết tin
rằng Ngọc đã tự tử - Tú ngập ngừng rồi nói tiếp...
- Thật sự, tôi rất yêu Ngọc, tôi thật sự không ngờ...
Ngọc lại tự tử như vậy. Tôi cứ nghĩ mẹ tôi sẽ giải
quyết và cho chúng tôi cưới nhau. Tôi sẽ chịu trách
nhiệm với Ngọc. Tôi thật sự không biết mẹ tôi đã làm
gì với Ngọc - Tú run run...
- Vậy, cậu có biết vì sao Thiên Hương - Vy Phương và
3 người kia mất tích không? - Lạc Thiên hỏi tiếp
- Không... Tôi nghĩ Bảo Ngọc vì hận tôi nên mới trả thù
- Tú đáp
- Thanh Tú, tôi tin cậu. Nhưng, tôi có chuyện muốn nhờ
cậu - Nó đặt tay lên vai Tú
- Được!! Mọi người nói đi - Tú trả lời
- Anh nói anh yêu Ngọc. Vậy anh có thể giúp chúng
tôi tìm ra cái chết của Ngọc không? - Nó hỏi
- Được!! Được mà... Chỉ cần giúp được Ngọc, tôi sẵn
sàng làm hết - Tú ngập ngừng...
- Ừm. Chúng tôi sẽ liên lạc với Tú sau. Bây giờ, cậu có
thể về. Và nhớ, nếu chuyện này lộ ra ngoài, cậu liệu
hồn với con dao của tôi. Nó không có mắt đâu - Nó nở
nụ cười "thiên thần", cởi trói cho Tú... Ba chân bốn
cẳng, Tú chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà hoang. Nó
khẽ vuốt mái tóc.
- Này! Sao lại thả hắn đi, lỡ hắn... - Hy tò mò hỏi tôi
- Không đâu! Tớ có cảm jác hắn iu Ngọc thật sự. Tớ
không nhìn sai người đâu - Nó mỉm cười
- Ừm! Vậy tiếp theo, chúng ta làm gì đây - Du hỏi
- Tớ nghĩ, phải điều tra bà hiệu trưởng này. Có gì đó
không ổn - Nó vuốt mái tóc. Cả đám khẽ gật đầu...
- Thôi về. Đói rồi. Mai tính tiếp - Quốc Hy choàng tay
qua vai Nó, kéo đi... Du khẽ nắm tay Thiên kéo theo...
Cả bọn tụ tập tại căn-tin trường chén 1 bữa no nê rồi
về phòng ... ngủ... Lại lần nữa, nó mơ thấy điều gì đó
rất lạ, điềm báo chăng... Nó mơ thấy hình 1 cây thánh
giá, bên phải là 1 cái cánh thiên thần, bên trái là cánh
quỷ
b) Truy tìm kẻ chủ mưu:
Thức dậy với gương mặt tươi tỉnh hơn 1 chút. Nó
chuẩn bị cho 1 kế hoạch đột nhập phòng hiệu trưởng
của mình. Việc này phải nhờ đến lòng tin tưởng của bà
hiệu trưởng đối với Lạc Thiên...
Giờ giải lao, cô Lê Đạt đang loay hoay khóa phòng
hiệu trưởng. Lạc Thiên tiến đến cùng Thế Du..."Quái
thật, giờ ra chơi mà cũng khóa cửa sao?" - Vừa đi, Thế
Du vừa nghĩ thầm.
- Ơ... Sao các em lại ở đây - Lê Đạt giật mình khi thấy
2 đứa nó
- Thưa cô! Em đưa bạn Du đến xin lấy dấu chứng nhận
thẻ học sinh ạk - Lạc Thiên khép nép.
- Oh! Vậy các em vào chờ đi. Tôi đi gọi cô hiệu trưởng
- Cô Lê Đạt cười gượng... Thiên và Du vào trong khi cô
Lê Đạt. Du vội ra hiệu cho Thiên, bước ra khẽ vén tấm
màng cửa sổ nhìn ra ngoài. Thiên vội đặt tấm thẻ học
sinh xuống bàn, vội bước đến tủ tài liệu của bà hiệu
trưởng để tìm tư liệu của 3 cô bạn và 4 người bạn bị
mất tích sau đó. Tình cờ, cô thấy 1 hộc tủ tách biệt
màu đen được khóa rất kỹ, khẽ rút trên đầu ra 1 cây
kẹp tăm, loay hoay mở khóa (tài mở khóa này là
Baba của Thiên dạy cô từ hồi cô 5tuổi, mở những cái
khóa này là chuyện quá dễ dàng đối với Thiên) chỉ
trong vài phút, chiếc khóa đã được mở. Trong đó là
xấp tài liệu đủ màu, ghi đầy đủ thông tin, lý lịch,
những tấm hình chụp hôm ở hiện trường và cả những
bài báo đăng tin về vụ 6 học sinh ở trường Thánh
Phong và có cả hồ sơ đầy đủ lí lịch của Hàn Nhi. Ở
ngoài xấp tài liệu đều in 1 cây thánh giá bên phải cánh
thiên thần, bên trái cánh quỹ rất to... Thiên quá sock
khi nhìn thấy những tấm hình gê rợn ấy...
- Này!! Họ về kìa... - Thế Du lên tiếng.. Thiên vôi cất
đóng tài liệu rồi khóa chiếc tủ lại như cũ. Bước đến cái
ghế sa-lông rồi ngồi xuống, giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra.
- Em chào cô - Thiên và Du đồng thanh. Bà cô hiệu
trưởng giật mình, mỉm cười hỏi:
- Chào.. Chào các em, có chuyện gì vậy?
- Thưa, em đến xin dấu mộc chứng nhận học sinh của
cô ạk - Du vui vẻ. Sau khi xin dấu mộc, Du và Thiên
kẽ rùng mình, Du nhìn thấy cái nhìn nham hiễm qua
khuôn mặt hiền hậu của bà, dù cho đó là 1 người fụ nữ
đẹp. Sau khi 2 đứa ra khỏi phòng, mụ nhìn lại hộc tủ
đen, mụ khẽ mở ra, nheo mắt nhìn, mụ thấy đồng tài
liệu của mình xấp xếp lộn xộn, không theo trình tự. Mụ
biết đã có ai đó động đến xấp tài liệu của mụ... Thế Du
và Lạc Thiên đi nhanh về phòng... Nó và Hắn ngồi
trong phòng mà cứ tưởng như ngồi trên đóng lửa.
"Cạch" tiếng mở cửa phòng, Thế Du - Lạc Thiên bước
vào, bọn nó thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng như tớ đoán! - Lạc Thiên nói
- Bà ta có đủ mọi tài liệu về các vụ án... nó được cất
kỹ trong hộc tủ. Và, bà ta còn có cả tài liệu về Hàn
Nhi - Thiên nói tiếp...
- Nhưng điều làm tớ thắc mắc. Là trước mỗi cuốn tài
liệu đều có 1 dấu hiệu hình cây thánh giá... - Du chống
cằm... "Xoảng" - Li nước trên tay nó rơi xuống đất vỡ
tan...
- Thánh... thánh giá sao - Nó ấp úng
- Ừm, cậu sao vậy - Thiên lo lắng nhìn nó
- Hôm qua, tớ, tớ đã mơ thấy... Có lẽ... là điềm báo -
Nó nhìn Hắn... Hắn không nói gì, chỉ khẽ rút điện thoại
ra gọi là 1 ai đó...
- Alo, Tú hả... Quốc Hy đây - Hắn nhẹ nhàng
- Àk.. Hy có chuyện gì không - Tú vui vẻ đáp
- Tú giúp Hy điều tra xem, ngày mai mẹ Tú có đi đâu
không nhaz. Bọn này gần tìm ra tung tích của kẻ chủ
mưu rồi - Hắn nói
- Okie, tí nữa tớ nhắn tin cho cậu - Tú cười đáp... 15
phút sau, Tú nhắn tin cho Hắn
"Đầu giờ chiều ngày mai, các giáo viên trường mình sẽ
đi họp sở giáo dục đến 2giờ. Tôi sẽ lấy chìa khóa dự
phòng, tôi chờ các cậu ở trước phòng hiệu trưởng. Các
bạn có 1tiếng để tìm hiểu. Cố lên!"
Hôm sau là chủ nhật và cũng thật trùng hợp, nó lại
nhằm ngày trăng rằm, đúng giờ hẹn, bọn nó tụ tập
đến trước phòng hiệu trưởng. Thanh Tú đang đứng chờ
bọn nó. Cậu khẽ ngước mặt lên trời, mái tóc dài khẽ
lay trong gió. Bỗng, có cái gì đó long lanh rơi trên
khuôn mặt cậu... Môi cậu mấp máy ra vài chữ "Bảo
Ngọc!! Anh nhớ em. Anh sẽ giúp em, dù phải bất chấp
cả thế giới"...
- Hey, cậu đang nhớ Ngọc phải không - Nó cười hiền
nhìn Tú. Giờ nó không còn ác cảm với Tú nữa. Nó cảm
nhận, đây là người con trai tốt, có lẽ vì được nuông
chiều nên trở thành hư...
- Àk, không có gì, đây là chìa khóa. Mọi người cẩn
thận nhé. Tôi sẽ ngồi ngoài canh chừng - Tú mỉm cười,
tay nâng cái dây chuyền, mặt dây chuyền là 2 chiếc
nhẫn, có lẽ là nhẫn đôi của Tú và Ngọc. Khẽ gật đầu,
cả bọn nhanh chóng bước vào. Thiên chỉ cái hộc tủ
đen nằm riêng biệt. Hộc tủ đã thay bằng khóa mật
mã. Khẽ thở dài, Quốc Hy lắc đầu:
- Hajz.. Mệt mỏi rồi...
- Để tớ thử xem. Có lẽ tớ mở được - Thiên thở dài...
15phút trôi qua, cái khóa vẫn trơ trội không tài nào mở
được. Thiên ngước mặt lên nhìn 3 đứa đang chờ mong
cô với ánh mắt tuyệt vọng. Hajzz... Bỗng Nó reo lên:
- Thử ngày xảy ra án mạng đi
- Ừm, thử đi - Du gật đầu... Thiên gật đầu rồi quay vào
bấm... "Cạch".. Cả đám thở phào nhẹ nhõm... Lôi xấp
tài liệu ra..."Reng...Reng"... Tú call...
- Alo - Hắn gọi
- Cậu mở được tủ của mẹ tôi chưa - Tú hỏi
- Rồi, vừa mở được. Có chuyện gì vậy?? - Hắn hỏi
- Các bạn nhớ trình tự của chúng nhé. Đừng làm xáo
trộn, mẹ tôi sẽ nghi đấy - Tú nói
- Ừm... Tôi biết rồi!! Cảm ơn Tú - Hắn nhẹ đáp rồi cúp
máy.. Quay sang bọn nó nói:
- Tú dặn là chúng ta phải nhớ trình tự của xấp tài liệu.
Đừng làm xáo trộn nó. Bà ta sẽ nghi đấy... Cả bọn gật
đầu... Bọn nó chia nhau xem từng tập hồ sơ dày cộm
nói về 6 vụ an máng ở trường...
- Nhiều như vậy, làm sao mình đọc hết, còn có 30phút
thôi - Hắn nhìn đồng hồ...
- Hay mình in nó ra đi. Rồi đem về đọc từ từ - Thiên
nhìn thấy cái máy photo nằm trong góc phòng, bụi
bám đã lâu ngày… Ta nói, cái trường Thánh Phong đồ
tân tiến bao nhiêu thì cái máy photo cổ lỗ xổ bấy
nhiêu. Cái máy đã lâu không ai sử dụng nên trục trặc,
làm chuyện photo của bọn nó ngày càng tốn thời gian
hơn…
"Ring…Ring" - Tú call
- Nhanh lên, mẹ tôi về rồi. Quái thật, sao lại về sớm
10phút thế này. Các bạn trốn đi, tôi sẽ tìm cách câu
giờ - Tú nói, giọng hớt hải rồi cúp máy.
- Nhanh lên, bà ta về rồi - Hắn quay sang bọn nó
dục… Còn vài tờ nữa, cái máy photo chết tiệt, lại kẹt
giấy…
Ngoài sân trường…
- Mẹ… - Tú chạy đến, vui vẻ nhìn bà Nhung (cô hiệu
trưởng)
- Con đến đây có chuyện gì àk - bà Nhung ngạc nhiên
khi thấy Tú, rồi ra hiệu cho những thầy cô khác ra
về…
- Dạ, con…. Con… Àk… con có chuyện muốn hỏi mẹ -
Tú ngập ngừng…
- Có chuyện gì vậy… Vào phòng mẹ rồi nói - Bà nhìn
Tú cười hiền
- Dạ.. Dạ thôi,con thíc đứng ngoài đây hơn - Tú gãi
đầu, đưa mắt nhìn về phía phòng hiệu trưởng
Trong phòng hiệu trưởng…
- Nhanh lên, Tú không cầm chân bà ta được nữa rồi -
Nó khẽ nhìn qua cửa sổ…
- Sắp xong rồi… Còn tờ cuối nữa thôi… - Thiên rối rít…
Tờ cuối vừa in xong, cả bọn vội sắp xếp mọi thứ trở lại
như cũ khóa cửa lại đàng hoàng, cả bọn nhanh chân
chạy ra khỏi phòng… Hắn khẽ quay lại, ra hiệu cho
Tú…
- Dạ dạ… con mún hỏi mẹ ngày sinh của cô bé lớp
trưởng lớp 11A1 - Tú cười
- Nhưng… Lớp trưởng 11A1 là con trai mà - Bà Nhung
nheo mắt nhìn Tú
- ơ… Vậy sao… Vậy chắc con nhìn nhầm phù hiệu của
cô bé ấy rồi… Thôi con chào mẹ - Tú gãi đầu, rồi chào
bà Nhung… Vội vã bước về ký túc xá… Bà nheo mắt,
khẽ lắc đầu rồi nhanh chóng tiến vào phòng hiệu
trưởng… Mọi thứ vẫn y nguyên không có dấu hiệu xê
dịch hay bị lục lọi. Bà tiến về cái hộc tủ đen, mọi tập
tài liệu vẫn còn đó… Khẽ thở phào nhẹ nhõm… Nhưng
mắt bà nheo lại, cái gì đó rơii trên sàn nhà… Cúi người
nhặt nó lên, là cái nhẫn đổi màu, bên trong nhẫn được
khắc dòng chữ Đoàn - Hàn - Nhi… Bà giận run người…
Gọi điện thoại cho 1 ai đó…
- Các người đến đây nhanh lên… - Bà quát trong điện
thoại rồi cúp máy…
5 phút sao… 3 người 2 nam - 1 nữ bước vào… Cả 3
người họ khẽ khép nép trước bà hiệu trưởng Nhung…
- Con bé đấy lại đến đây… Tôi đã muốn tha nó, nhưng
thật sự… Nó quả là con bé không biết điều mà - Bà
hiệu trưởng đanh giọng..
- Vậy, chúng ta bắt đầu được chưa ạk… Đêm nay… -
Giọng nữ vang lên… Bà Nhung dơ tay ra hiệu người
phụ nữ ấy im lặng, chỉ khẽ gật đầu rồi bảo:
- Các người về chuẫn bị, đêm nay,chúng ta sẽ hành
động…
Lê Đạt ngập ngừng rồi nói:
- Thưa cô, nhưng còn những học sinh khác???
- Cô nghĩ sao, nếu cho họ về thăm nhà 2 ngày - Bà
hiệu trưởng mỉm cười
- Các học sinh của chúng ta sẽ rất thích thú - Lê Đạt
mỉm cười đắc ý…
Ngay sau đó, có thông báo cho tất cả các học sinh về
nhà 2 ngày. Mọi người đều rất hứng khởi… Riêng, mụ
ta lại không cho cả bọn nó đi vì lí do còn 1 số việc cần
nhờ…
c) Kẻ chủ mưu - Tạm biệt! Quá khứ ngày hôm qua:
Quay lại với bọn nó. Đang tụ tập trong phòng… "Cạch"
- Thanh Tú khẽ bước vào, đôi mắt cậu đượm buồn…
Lúc nãy, mẹ cậu nói gì trong phòng, cậu đều nghe hết,
nghe rất rõ… Cậu quỳ xuống trước mặt bọn nó…
- Xin.. Xin lỗi!! Tôi, tôi thật không ngờ. Mẹ tôi… lại làm
những chuyện như vậy - Tú nói…
- Ấy, cậu đừng làm vậy. Không sao đâu - Hắn vội vàng
đỡ Tú dậy
- Nhưng, chính bà ấy, đã giết Ngọc, Hương, Phương và
cả 3 học sinh khác và giờ, bà ta còn muốn giết luôn cả
Nhi. Tôi có lỗi với mọi người - Giọng Tú cay đắng.
- … - Cả bọn nó im lặng. Không nói gì, chỉ ngậm ngùi
nhìn Tú…
- Các cậu, hãy để tôi giúp các cậu - Tú nói
- Không được. Bà ta là mẹ cậu. Nếu cậu làm vậy, bà ta
sẽ hận cậu. Cậu sẽ mang tội bất hiếu đấy - Du từ
chối
- Không! Tôi… tôi nghĩ làm như vậy là giúp bà ấy thôi.
Có lẽ, bà ấy sẽ hiễu tôi. Xin các cậu, hãy để tôi thay
bà ấy chuộc lỗi - Tú nhìn bọn nó như cầu xin… Không
nói gì, bọn nó chỉ khẽ gật đầu…
Chiều hôm đó (3h, 4h chiều ấy), bọn nó đã biết trước
bà ta sẽ ra tay… Y như rằng, nó nhận được lệnh bà
hiệu trưởng gọi nó lên với lí do gia đình có lời nhắn...
Nó mặc chiếc quần bò bó dài, áo thun ba lỗ đen, dây
nịt da nhỏ cỡ 3mm Nó khẽ lấy sợi roi làm từ đuôi loài
cái đuối, săm soi. Trên roi dính đầy những vết máu đỏ
sẫm (máu đã cũ), máu hơi sẫm (lần cuối đánh nhau
dính máu)…
Khẽ đeo nó vào người như 1 món đồ trang trí. Tay cô
đeo bao tay và trên ngón tay đeo nhẫn 2 ngón hình
kim tử tháp, tóc cột cao chừa mái, phần sau định vị
bằng 1 chiếc cặp hình nơ, đính pha lê ở giữa, cổ đeo
sợi dây chuyền hình cánh bướm bản to. Chân mang
đôi giày cao gót,, nó bước đi thông thả đến phòng hiệu
trưởng.
"cốc cốc" - Nó khẽ gõ cửa phòng…
- Vào đi - tiếng cô hiệu trưởng lạnh lùng vang lên. Hít 1
hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào.
- Thưa cô, cô gọi em ạk - Nó cúi chào bà hiệu trưởng.
- Àk, đây là thông điệp mà gia đình gửi đến em - Bà
hiệu trưởng đặt 1 chiếc hộp to màu đen lên bàn.
- Vâng, em sẽ mở sau khi về phòng ạk! - Nó tiến đến
bàn bà hiệu trưởng.
- Ấy! Em mở xem ở đây luôn đi - Bà đặt bàn tay lên
tay nó. Bất đắc dĩ, nó lấy hộp quà mở ra. "Bốp" hộp
quà trên tay nó rơi xuống. Trong hộp quà, lại là con
dao dính máu và mẫu giấy "Hàn Nhi - Cô là người tiếp
theo"… Bà hiệu trưởng nỡ nụ cười mỉa rồi ra hiệu…
Bỗng có 1 bàn tay thô ráp - bàn tay đàn ông khẽ bịt
miệng nó lại… Mọi thứ xung quanh nó dần mờ ảo, nó
nắm lấy sợ dây chuyền cánh bướm. Nó nghe xung
quanh nó, những giọng cười mang rợ vang lên…
4 người họ đưa nó đến khu nhà hoang sau trường, đặt
nó ngồi xuống nền nhà. Lúc này, 2 tay nó bị trói chặt
ra sau, mắt bị bịch 1 miếng vải đen…
- Cô Đạt àk… Cô kêu 2 người kia nhanh lên nào. Đã
bảo chuẩn bị từ trước rồi mà - Bà hiệu trưởng cất
giọng nói
- Vâng. Thầy Hải (Tổng phụ trách), thầy Thành (Y tá
của trưởng), các thầy nhanh lên được không - Tiếng cô
Lê Đạt (Quản lý KTX if Thư viện) vang lên…
- Vâng!! Chúng tôi xong rồi đây. - Tiếng ông thầy
Thành mệt nhọc, đặt túi dụng cụ y tế xuống…
- Cô àk!! Có cần phải làm vậy không. Cho nó 1 nhát là
được rồi - ông thầy Hải lo lắng.
- Không được, con bé này biết quá nhiều rồi, Tôi phải
cho nó tận hưởng cảm giác chết không toàn thây -
Giọng bà hiệu trưởng đanh thép…
- Vâng!!! - Tiếng thầy Thành đáp khẽ…
- Nào!! Bây giờ các thầy, ai muốn "vui vẻ" với nó trước
khi tôi cho nó về chầu ông bà đây - Bà hiệu trưởng nở
nụ cười the thé… Cả 2 ông thầy không nói gì, chỉ khẽ
lắc đầu... Nụ cười trên môi bà ta tắt liệm, bà ta trừng
mắt nhìn 2 ông, nói:
- Các người muốn phản ta phải không???
- Thưa không! Nhưng chúng tôi không muốn làm hại
con bé - Thầy Thành lên tiếng
- Hay để tôi bắn nó chết nhé. Chứ chúng tôi không nỡ
- Thầy Hải ngập ngừng… Bà hiệu trưởng không nói gì,
ra hiệu cho Lê Đạt gọi điện… 15phút sau, 1 đám du
đảng mặt mày bặm trợn tiến đến, tay lăm lăm nào là
dao, ống tuýp…
- Thưa chị hai!! - 1 thằng đầu vàng cúi đầu trước Lê
Đạt
- Nào, hiệu trưởng Nhung chiếu cố cho tụi em, tặng tụi
em con bé người mẫu này - Lê Đạt chỉ tay về phía nó
đang bị trói… Cả đám du đảng nở nụ cười man rợ,
nhìn về phía nó với ánh mắt thèm thuồng…
- "Bốp…Bốp…" Kịch hay lắm! Nhưng tiếc là phải hạ
màn rồi - Giọng nam vang lên, cắt ngang cuộc nói
chuyện của bà hiệu trưởng…
- Ai?? - Tiếng bà hiệu trưởng the thé
- Chào cô!! - Quốc Hy nhảy từ trên cành cây xuống
đứng trước mặt bà ta. Cậu mặc chiếc quần jeans đen
hơi bó, áo thun trắng rộng, phía trước áo thun in dòng
chữ đỏ blood, mang giày nike trắng, trông cậu hôm
nay khá đơn giản và bụi bặm…
- Em, Em là Quốc Hy vừa chuyển đến đây đúng
không? - Lê Đạt ngập ngừng rồi nói…
- Vâng!! Trí nhớ cô tốt thật - Q.Hy nói, giọng mỉa mai
- Chậc!!! Em không ngờ, sau lưng trường Thánh Phong
này lại là cả 1 bí ẩn. Coi bộ, em chuyển về đây cũng
không uổng phí rồi - Q.Hy dơ ra trong tay những xấp
hồ sơ đã được photo lại…
- Cậu… - Lê Đạt tái mặt
- Hừ… Cậu mau đưa nó đây, tôi sẽ tha cho cậu - Bà
hiệu trưởng hừ 1 tiếng rồi nói.
- Nếu em không thích thì sao ạk - Q.Hy khiêu kích…
Bà hiệu trưởng không nói gì, ra hiệu cho Lệ Đạt…
- Vậy thì… Tụi bây, xong lên đánh chết nó cho tao - Lê
Đạt quát bọn đàn em… Ngay lập tức, thằng đầu vàng
và thằng đầu đỏ (thiếu đầu xanh là thành cột đèn giao
thông) tướng người bự con (toàn mỡ=">) tay cầm con
dao dài chừng 1m chạy đến chỗ cậu… Q.Hy vẫn đứng
đó, chỉ nhếch mép nở nụ cười."Khen" - con dao của thằng đầu vàng vừa vung xuống,
cách mặt cậu chừng vài m thì bị ngăn lại bởi 1 thanh
kiếm. Thằng đầu vàng quay qua, đó là 1 cô gái mặc
chiếc áo sơ mi phông rộng trắng và quần short jeans
ngắn, chân đi đôi giày bốt, mái tóc dài được bới cao,
định vị bằng chiếc trâm pha lê. Cô liếc mắt nhìn qua
tên đầu vàng, khẽ nở nụ cười rồi tống cho thằng đó 1
cú ngay bụng, khiến hắn văng ra xa, nằm xỗng xoàng
trên đất… Cô gái ấy không ai khác là Lạc Thiên :">.
Thằng tóc đỏ thấy đồng minh mình như vậy, hắn vút
mò hôi quay mặt