-Anh Ken nè – Ngọc Ái tiến tới chỗ Ken.
-Gì em – Ken cười 1 nụ cười đẹp như thiên thần nhưng
dường như là để giằng mặt ai đó.
Ngọc Ái tiến tới ngồi cạnh Ken, tuy trong trường Ken
được nhiều người ái mộ nhưng ngoài đám bạn ra chưa
ai dám ngồi gần Ken, mấy đứa trong lớp cũng bắt đầu
chú ý lại, Ken cười như thế chắc chắn quan hệ giữa
Ken với con bé Ngọc Ái đó không bình thường.
-Tối nay lớp em tổ chức cuộc gặp mặt, ai cũng phải
dẫn người yêu đến dự, anh..anh có thể đi cùng em
không – Ngọc ái đỏ mặt nói, tuy giọng nói của cô rất
nhỏ nhưng cũng đủ có thể làm những người trong lớp
nghe được, mọi ánh mắt như đều hướng về Ken, từ khi
về đây học Ken không hề quen ai, hầu như chỉ quen
qua đường nhưng lần này nếu Ken nhận lời thì chứng
tỏ Ngọc Ái chính là bạn gái của Ken.
Ngọc Linh lúc này cũng đang cứng đờ, cô không biết
mình phải làm thế nào, cảm giác như trái tim cô vừa
nhói lên, nhưng cái nhói đó xảy ra rất nhanh giống như
nó chưa hề tồn tại.
-Tối nay ư…(Ken ngừng lại, làm tim của ai cũng đập
thình thịch, trừ Devil và Han Yu ra)…chắc anh rãnh –
Ken trả lời nhẹ nhàng.
-Ơ, anh, anh – Ngọc Ái có lẽ mừng đến nỗi không nói
nên lời, mắt hơi ửng đỏ, thật ra lần này cô chỉ định
mời vậy thôi cô nghĩ Ken không đồng ý, nhưng không
Ken đã đồng ý.
Trong khi Ngọc Ái vẫn chưa hoàn hồn thì bọn trong lớp
đã hò reo âm ĩ, tin Ken đồng ý này chắc chắn sẽ được
truyền ra khắp trường, tuy đoàn kết thật nhưng cái lớp
này giống như là 1 cây thông tin của trường, tuy là lớp
cá biệt nhưng rất hòa đồng với các lớp còn lại, mặc dù
như thế nhưng cái gì có thể loan tin được thì mới loan
nhé.
-Woa, Ken à – Ngọc Băng cũng rất ngạc nhiên thật sự
cô không ngờ Ken sẽ đồng ý.
-Chúc mừng nha mày – Ngọc Linh cười ,1 nụ cười
gượng gạo nhưng chắc rằng không ai nhận ra nụ cười
đó.
-Em về lớp trước đi – Ken quay qua nói với Ngọc ái
làm con bé sướng rơn.
Sau khi Ngọc ái rời khỏi lớp Ken cũng xách cặp lên rời
khỏi lớp.
-Hôm nay tao cúp.
-Thằng này nó có bị sao không vậy,nó chiệu quen con
bé Ngọc ái à – Ngọc Băng thắc mắc, chẵng lẽ theo
quan sát cuả cô thì Ken không hề thích Ngọc ái,
chuyện này là sao, hết Han Yu rồi lại đến Ken, không
biết Ngọc Linh có thích Ken không nữa, nếu giống Ha
Ra thì cô phải làm sao đây,lâu nay cô không hề liên
lạc được với Ha Ra rồi.
-Hì, thì chắc nó thích tự lập – devil cười, anh cảm thấy
Ken không vui cho lắm.
Còn Han Yu thì đăm chiêu suy nghĩ không ai biết anh
suy nghĩ chuyện gì.
-Hơi zà, nó biết yêu đấy mà – Ngọc Linh nói, dường
như để che dấu cảm xúc đang len lõi trong lòng cô.
Về đến nhà Ngọc Linh mệt mỏi thả mình vào chiếc
giường màu hồng mà cô yêu thích.Hôm nay Ken chính
thức có bạn gái.Người đó lại là Ngọc Ái, qua 1 số lần
tiếp xúc cô nghĩ Ngọc Ái không phải là người xấu, Ken
chọc cô ấy làm bạn gái chắc chắn là anh đã có tình
cảm với Ngọc ái rồi.Hơi zà, suy nghĩ của Ngọc Băng
xem như trật lất rồi.Ơ, cái gì thế này, cô nghĩ đến lời
Ngọc Băng nói ư, cô mong rằng điều Ken thích mình là
sự thật ư.Cô điên rồi, chẵng lẽ cô thích Ken rồi.Không ,
không thể như thế được.
Ngọc Linh nằm trên giường với 1 đống suy nghĩ mà
không để ý rằng chiếc điện thoại cô để trong cặp đang
rung bần bật.
7h sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm Ngọc
Linh mới nhớ đến chiếc điện thoại đáng yêu , 23 cuộc
gọi nhỡ, 7 tin nhắn mới.
-Ẹc, sao nhiều z nè.
Toàn là của đám bạn thân của nó với mấy đứa bạn
mới quen.
-Hơi zà tối nay khỏi đi vậy – Xe cô thì đã cho Liên
mượn, còn kêu thằng Ken chở thì ra chuyện hồi sáng
nên khỏi luôn.
Hôm sau đến lớp, vẫn như mọi ngày nhưng chỉ có
điều là trong lớp có thêm 1 nhân vật mới là Ngọc ái
con bé đang ngồi cạnh Ken , trong long cô lại không
vui, sao lại không vui Ngọc Ái là người tốt mà.
-Ngọc Linh thả cặp xuống bàn rồi đi ra ngoài chứ
không nhập bọn để 8, cô chỉ muốn ra ngoài cho
thanh thản, điểm đến tốt nhất là sau dãy trường học,
chắc chắn yên tỉnh.
-Linh – 1 tiếng nói quen thuộc la lên, khỏi cần quay
đầu lại cô cũng biết ai.
Sau khi kêu mấy thằng bạn vô lớp trước Duy nhanh
nhảu chạy đến Ngọc Linh, từ lúc ở bar đến giờ Duy
chưa đến tìm Ngọc Linh lần nào.
-Có chuyện gì à – ngọc Linh hỏi.
-Không chỉ là..Duy nge nói ken đang quen Ngọc Ái
phải không ?
-Trời, tưởng chuyện gì, ừ – Ngọc Linh cố tỏ ra bình thản
khi nhắc đến chuyện này, thật là chán với cái cảm
giác này, yêu thật là khổ.
-Ồ, vậy Linh tính sao ? – duy hỏi, ánh mắt hơi vui
mừng.
-tính sao là tính sao ? – Ngọc Linh tuy đã hiểu rõ ý Ken
n,ói nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
-Thì Linh có ý định tìm 1 người để quen không ?.
-Hì, Linh không có hứng thú với mấy chuyện đó – 1 khi
đã yêu thì khó có thể chấp nhận 1 người mới khi mình
không yêu, cô hiểu rõ điều đó, 1 phần là do bản thân
cô cảm thấy, 1 phần là do xem quá nhiều phim tình
cảm khi còn ở bên Hàn Quốc.
-HÌ, thật ra Duy chỉ đùa thôi chứ hôm bữa ở bar Duy
đã hứa chỉ xem Linh là bạn rồi mà – Duy nói, gãi gãi
đầu ngại ngùng.
…….
Về lớp thì cũng đã vào 15’ đầu giờ, Ngọc Linh về chỗ
ngồi lại ngồi gần Ken.
-Ủa, hôm nay mày đi học à, hồi nãy giờ không thấy
tao tưởng mày nghĩ – Ken cười , 1 nụ cười dịu nhưng
cũng đủ làm lòng ngọc Linh dâng trào lên nỗi buồn,
buồn vì tình yêu của cô đối với ken không đơn giản
chỉ là say nắng như cô nghĩ không biết sao cô cảm
thấy hối hận.
-Đi chứ sao không, mày có bồ cái quên bạn quên bè
zậy đó hả – Ngọc Linh hỏi cho có, lơ đãng ngồi xuống.
-Ùi, bồ bịt gì đây, tao chỉ quen cho có thôi chứ yêu
đương gì – Ken trả lời.
-Bó tay mày luôn – Ngọc Linh lại theo thói quen nói
xong câu này thì úp mặt xuống bàn để ngủ nhưng
hôm nay dù nhắm mắt hoài cô cũng không thể ngủ
được, suy nghĩ mông lung, ra chơi Ngọc Linh vẫn như
mọi ngày ra canteen cùng Ngọc Băng nhưng cũng từ
sự kiện sắp xảy tới dù nó không lớn nhưng đủ để mỗi
con người hiểu nhau hơn, và họ xác định được tình
cảm của mình dành cho những người xung quanh như
thế nào dù đó chỉ là mơ hồ.
Sau khi sử sạch đống đồ ăn ở canteen xong thì 2
người đi vào lớp Ngọc Linh bỗng cảm thấy bụng mình
hơi đau, cô định nói với Ngọc Băng nhưng vừa lúc đó
thì chuông reo vào lớp nên thôi.
-Các em hôm nay, chúng ta sẽ học bài…… – Ông thầy
dạy Hóa hôm nay không hiểu sao tự nhiên hiền với
bọn lớp cá biệt vô lí do ,thường ngày do chúng hay
bày trò chọc phá ông nên ông rất hay cáu kỉnh với
lớp và 1 điều đặc biệt quan trọng nữa là do bọn lớp nó
hay nhắc đến nỗi đau của ông là “Ế” nên ông càng
không có thiện cảm với lớp này. 99% trong lớp dự
đoán ông thầy có người yêu…
-Ngọc Băng nè – Devil lay lay Ngọc băng đang ngủ và
chỉ xuống bàn dưới, Ngọc Băng đang ngủ cũng phải
ghé mắt lại nhìn, bình thường mà, Ngọc Linh vẫn ngủ,
Ken vẫn đang trốn ông thầy nghe phone trong giờ
học.
-Có gì lạ đâu – Ngọc Băng uể oải đáp đưa con mắt hơi
cáu lên nhìn Devil làm anh vội giải thích chứ đụng đến
giấc ngủ của Băng mà không có lí do thì anh chuẩn bị
lên sổ đầu bài ngồi chơi là vừa, không biết làm bằng
cách nào mà mỗi khi Ngọc Băng cáu là Devil sẽ tung
tăng được ông thầy cho vô sổ đầu bài ngồi vô điều
kiện (tg:Ngọc Băng là chúa bày trò, cho mấy ông thầy
bà cô hiểu lầm devil đâu có gì khó, keke).
-Nhìn kĩ lại Ngọc Linh đi, vai nó run run, người nó hình
như đổ mồ hôi nữa kìa, trong khi lớp mình có điều hòa
mà – Devi giải thích ánh mắt lâu lâu lại nhìn xuống
Ngọc Linh, Ken thì quá chú tâm vào điện thoại nên
không để ý.
-Bộ có điều hòa là không đổ mồ hôi được à – Ngọc
Băng sùng máu, Ngọc linh chắc nó đang ngủ nên nóng
chứ gì (tg:sao thường ngày chị thông minh mà sao
hôm nay chị khờ thế, ngủ đâu liên quan gì đến nóng,
đúng là người mới ngủ dậy chẵng khác gì người rừng,
suy nghĩ không nhạy bén được.)
Nói xong Ngọc Băng uể oải ngáp và úp mặt xuống ngủ
tiếp, Devil chỉ biết lắc đầu, chắc cảm tính của anh là
sai, thế thì chơi game tiếp vậy, nghĩ là làm devil lại
tiếp tục lôi điện thoại ra chơi game.
“Ôi đau quá, làm sao đây” – Ngọc linh ngĩ 1 tay ôm
bụng đầu cô đổ mồ hôi từ nãy giờ, lúc ra chơi cô chỉ
thấy hơi nhói nhưng không hiểu sao càng lúc càng
đau, nó cứ nhói lên từng đợt, muốn thắt cả ruột.
-Ken à – Không chiệu được nữa Ngọc Linh ngẩng mặt
lên quay qua Ken, đối với cô bây giờ ken chính là
người mà cô thấy tin tưởng và cô muốn nói cho Ken
biết chuyện này cô cũng không biết tại sao lại như thế
nữa, chẵng lẽ khi yêu mình luôn muốn người mình yêu
che chở, bảo vệ và lo lắng cho mình, tình yêu thật ích
kỉ.
-Hả – Ken không rời mắt khỏi điện thoại.
-Mày bỏ cái điện thoại ra coi, tao đau bụng quá à –
Ngọc Linh nhăn nhó nói, nhưng âm lượng chỉ đủ người
cùng bàn nghe.
-Hả – Ken đang bấm điện thoại nghe vậy liền giật
mình quay lại.
-Tao đau bụng quá làm sao đây, hic – Ngọc Linh tỏ vẻ
như sắp khóc, bụng cô cứ càng ngày càng đau.
-Mày đau bụng thiệt hả. Ơ mày đau bụng gì nặng
không – Ken quay qua quan tâm hỏi.
-Đau muốn gần chết luôn rồi nè, mày cứu tao đi, ở đó
mà … – Ngọc Linh cũng bắt đầu hơi cáu, cô đau bụng
thiệt mà hắn cứ tưởng cô đau bụng giả hay sao í,
chẵng lẽ hắn không quan tâm cô sao???.
-Bình tĩnh đi, zậy là mày đau thiệt rồi – Ken nói chân
tay bắt đầu luống cuống anh không biết phải làm sao,
trong lòng anh nhìn từng cái nhíu mày của Ngọc linh
hay những giọt mồ hôi của cô đang đổ ra như 1 mũi
chích cho anh vậy, anh không biết phải làm sao, anh
rối.
-Tao dẫn mày lên phòng y tế -Ken nắm tay Ngọc linh
định dìu cô đứng lên thì cô rụt tay ra làm lòng anh
cảm thấy hơi hụt hẫng.
-Ừ – Ngọc lInh gật đầu.
Sau khi phải mất 1 ít thời gian tường thuật lại cho
Devil thì Ken mới có thể dìu Ngọc Linh đi.
-Mày đau nhiều không? – Ken hỏi.
-mày đau thử đi, có khi nào đau bao tử hay ruột thừa
gì đó cấp tính không mày tao không muốn chết sớm
đâu – Ngọc linh đi cũng không muốn nỗi mỗi lần ruột
cô như thắt lại lên cơn đau thì nước mắt cô như ứa ra.
-Tầm bậy. Chêt cái đầu mày – Ken nói, chữ chết của
Ngọc linh làm anh phải suy nghĩ, nếu Ngọc Linh có
sao thì chắc anh cũng không sao nỗi, lo lắng ngập tràn
trong Ken không biết sao nữa anh có cảm giác như
Ngọc Linh chiếm 1 vị trí quan trọng trong lòng anh,
nhưng anh tuyệt đối không thể nào yêu Ngọc Linh
được vì Ngọc Linh sẽ không bao giờ yêu anh, bây giờ
anh đã có bồ là Ngọc ái và Ngọc Linh nếu có yêu thì
chắc chắn cũng sẽ chọn 1 người hoàn hảo…
Đến cửa phòng y tế thì Ngọc Linh như lịm hẳn, cô bắt
đâu chìm trong vô thức.
-Linh à , Linh, mày sao zậy – ken nhanh chóng đỡ
ngọc Linh vào cô y tế kêu anh ra ngoài chờ anh là con
trai nên không tiện, xíu nữa cô sẽ nói kết quả sau, sau
khi xác định bệnh nếu nặng thì chở vào bệnh viện
luôn.
Ở dưới lớp sau khi Ngọc Linh đi thì Devil mới kêu Ngọc
Băng dậy kể hết cho cô nghe ngay lập tức ngọc Băng
lao ra khỏi lớp, Devil cũng chạy theo anh biết cô muốn
đi đâu thực chât anh cũng rất lo cho Ngọc Linh.
-Sao nãy giờ mày không nói tao.HẢ – Ngọc Băng vừa
chạy vừa la.
-Thì tụi nó đi xong tao kêu mày zậy liền đó.Thì hồi nãy
nói rồi không nghe tao nói Ngọc Linh có gì khác rồi mà
không chịu nghe – Devil trả lời.
Ngọc Băng im lặng không nói nước mắt cô lặng lẽ rơi
không ngờ cô vô tâm đến vậy ngay cả Devil mà cũng
cảm thấy khác lạ trong khi cô thì không biết gì cả.
Devil đang đi sau nhìn thôi cũng đủ biết cô đang khóc,
anh lắc đầu, Ngọc Băng đúng là quá ngốc.Chương 15 :
Hiểu nhau.
-Cô ấy bị đau bụng do ngộ độc thực phẩm, cô đã gọi
xe cấp cứu đến rồi, em đã gọi cho người nhà cô bé
biết chưa– Cô y tá viên hiền lành nói với Ken sau khi
đã khám xong cho Ngọc Linh.
-Ngộ độc thực phẩm í hả ?? – Ken căng mắt lên, làm
anh khiếp vía. Sau đó thì Ngọc Băng và Devil cũng
đến và cùng đưa Ngọc Linh vào bệnh viện xúc ruột:
-Linh , mày tỉnh rồi à – Ngọc Băng đang ngồi nhìn ra
cửa sổ thì nghe thấy tiếng cử động quay lại thì thấy
Linh đã tỉnh, đang cựa quậy, tỏ ý khó chịu.
-Ừm – Ngọc Linh ôm cái bụng trống rỗng khó chịu, sau
khi tỉnh lại được 1 hồi thì cô mới xác định được mình
đang ở bệnh viện và ý thức được có chuyện gì xảy ra,
cô nhìn xung quanh nhưng chẵng thấy ai ngoài Ngọc
Băng, Ken cũng không thấy, cô lại buồn.
-Bọn kia đi ăn hết rồi, từ sáng tới giờ tụi nó lo cho mày
quá nên có đứa nào ăn được cái gì đâu – Ngọc Băng
như hiểu ý, nói và ôm cái bụng tỏ vẻ như tội nghiệp
lắm.
-Ờ, mà tao bị gì mà lúc đó tao đau bụng dữ zậy mày
– Ngọc Linh hỏi sang chuyện khác.
-Mày bị ngộ độc thực phẩm – Ngọc Băng tựa đầu vào
sau ghế. -Ngộ độc thực phẩm í hả – Ngọc Linh ngạc
nhiên nhớ lại những gì mình đã ăn vào buổi sáng ở
can teen trường.
-Ừ – Ngọc Băng đáp.
-Hic, khổ thân tao quá, mày ăn gì chưa mà nhìn bơ
phờ dữ zậy – Ngọc Linh để ý con bạn hỏi.
-Chưa, sao tao dám bỏ mày ở đây 1 mình mà đi ăn
chứ – Ngọc Băng trả lời vẻ mặt tỏ ra như mình là 1
người cao cả.
-Xì, ớn chưa, mày đói thì đi ăn đi tao không sao đâu –
Ngọc Linh cười.
-Thôi, tao ở đây với mày , tao gửi bọn kia mua dùm
tao luôn rồi. -Trời tao tưởng mày tốt lắm, ăn không zô
chứ, ai zè – Ngọc linh bĩu môi cười. Ngọc Băng còn
chưa kịp biện minh thì óc tiếng mở cửa Ken với Devil ,
han yu đi vào.
-Tỉnh rồi à – Devil hỏi, trên tay còn xách 1 hộp cơm với
1 bịch cháo.
-Ừ – Ngọc Linh gật đầu cười,mắt bắt đầu lăm le bịt
cháo.
-NÈ , bị ngộ độc chưa sợ hay sao mà còn ham ăn zậy
hả – Ken hỏi như trêu chọc.
-Nè, tao ham ăn hồi nào mày – Ngọc Linh tức giận
quát mắng.
-Ừ, không tham ăn mà mắt cứ dán vào bịt cháo – Ken
được thể trêu chọc luôn.
-Hứ, mày có biết tao là bệnh nhân không hả, đói gần
chết luôn rồi nè, ở đó mà,… – Ngọc linh bắt đầu xì khói,
Ken lúc nào cũng thích trêu chọc người khác.
-Mày mà bệnh nhân, ừ bệnh nhân mà hét cỡ đó,
muốn banh cả bệnh viện người ta – Ken cười nói.
-Mày… -Thôi thôi được rồi ai đói thì ăn , khõi cãi, mệt –
Ngọc Băng dựt lấy bịch đồ ăn đưa cho Ngọc Linh bịch
cháo và ăn cơm hộp tự nhiên.
-Ơ, ở đây toàn heo nái hay sao í – Ken chế giễu khi
thấy 2 người đang ăn khí thế.
-Heo nái cái đầu mày í, tao mà heo nái chắc mày là
lợn đực – Ngọc Băng đá đểu lại 1 câu.
-Hừm – Ken tức xì khói.
-Để yên cho tụi tao ăn không thì tụi mày chuẩn bị đồ
đạc đi tây thiên là vừa – Ngọc lInh vừa húp vừa liếc
xéo Ken 1 cái muốn cháy lông mày.
-Dạ, em sợ quá – Ken giả vờ chắp tay như sợ thật.
-Thôi, tụi mình ra ngoài để tụi nó ăn không thì tụi nó
không sặc chết thì cũng tức chết – Han Yu xin can lôi 2
thằng ra ngoài.
-Đúng rồi đó, đi đi – 2 đứa con gái cùng đồng thanh,
làm mấy anh chàng hơi tự ái, đi 1 mạch luôn. Ăn xong
mà bọn con trai vẫn chưa quay lại, Ngọc Băng lại bắt
đầu khơi chuyện.
-Linh, hình như tao thấy bọn mình vẫn chưa hiểu nhau
lắm hay sao í – Ngọc Băng nói, mặt hơi buồn buồn.
-Sao mấy lại nói thế, dù thế nào tao vẫn xem mày và
cả Ha RA nữa là bạn tốt nhất của tao – Ngọc Linh cười,
1 nụ cười gượng,lòng cô buồn, buồn lắm nhưng không
phải là chuyện của Ngọc Băng.
-Nhưng tao thấy tao sao sao í, hình như lúc trước cũng
vì tao Ha Ra mới buồn và bỏ đi, tao nhớ HA Ra quá
mày ơi – Ngọc Băng rưng rưng như sắp khóc.
-Mày làm như tao không nhớ vậy, hơi zà . Hai đứa rơi
vào trầm tư mỗi người có 1 suy nghĩ riêng, chuyện
buồn, chuyện vui ai cũng có chuyện để nghĩ và họ
cũng có điều thầm kín của mình chỉ mỗi chỉ mỗi họ
biết và suy nghĩ….
-HÙuuuuuu – Ở ngoài cửa tự nhiên xuât hiện 3 bóng
người trong lặng lẽ làm 2 đứa giật mình.
-Tụi mày điên à, đây là bệnh viện tao là bệnh nhân
đó,hù kiểu đó có ngày đứng tim chết đó – Ngọc Băng
vuốt vuốt ngực càu nhàu.
-Xì, đồ nhát gan, có vậy mà cũng giật mình – Ken với
Devil bĩu môi trêu chỉ có Han Yu là mím môi cười
nhẹ.
-Nhát gan kệ tao, ảnh hưởng gi đến kinh tế nhà mày
à – Ngọc Lin bắt đầu bức xúc.
-Thôi thôi bình tĩnh nào, tụi mày làm gì mà ngồi im re
tụi tao zô mà cũng không biết zậy – Han Yu xoa dịu
không khí nói.
-Làm gi đâu, tự nhiên thích ngồi tự kỉ zậy đó, không
được à – Ngọc Băng trả lời.
-Được được, tụi mày muốn gì mà chẵng được – Ken trả
lời ra chiều nịnh nọt.
- Được zậy cũng đỡ – Ngọc Linh nói bất mãn.
-Mày bị zậy rồi thì sao đi chơi zới bọn này được, tối
nay mày ở lại bệnh viện 1 mình heng – Ken cười trêu
chọc, anh biết tính Ngọc Linh vốn nhát gan, kêu nó ở
lại bệnh viện 1 mình thế nào nó cũng la ùm trời, nhưng
nói thật ra thì anh muốn ở lại với nó trong bệnh viện,
tự nhiên anh muốn bảo vệ và tội nghiệp nó, chắc anh
điên thật rồi…
-Hông bao giờ – Ngọc linh hét lên. Thế là cả bọn cùng
cười, đúng là nGọc Linh ngày càng nhát gan.
-Kêu tao ở đây 1 mình thà về nhầ còn hơn, tụi mày nỡ
lòng nào bỏ tao 1 mình ở đây thiệt hả- Ngọc Linh nhăn
nhó.
-hề, nói giỡn thôi, bọn tao đâu có ác cỡ đó – Ngọc
Băng cười hề hề ai ủi.
-Thôi, vậy từ bây giờ bọn mình sẽ thay phiên nhau
ngủ ở đây với Ngọc Linh chứ ở lại 1 đám thì chắc ôm
đât ngủ hết quá – Devil nói như là “ta đây tri thức
lắm”.
-Vậy thì bây giờ chúng ta bốc thăm 1,2,3,.. nếu ai bốc
được số 1 thì ngủ lại đêm nay những người còn lại theo
thứ tự.OK – Ngọc Băng cũng tỏ ra thư thái không kém.
-Zậy đi – Cả bọn đồng thanh. Sau khi bốc thăm thì kết
quả là :
1.Ngọc Băng. 2.Ken 3.Devil. 4.Han Yu.
Ngày hôm sau Ngọc Băng và Ngọc Linh nghĩ học , 2
đứa ở trong bệnh viện nói chuyện co đỡ chán, tới ra
về thì bọn kia tới, mua thức ăn trưa cho ăn.Và thời
gian cũng trôi theo thời gian, tối ngày tiếp theo cũng
đến.Nghĩ tới tối nay sẽ ở lại với Ken mà Ngọc Linh
thấy trong lòng hơi khác lạ,không biết sẽ ra sao. Trước
khi cả bọn ra về còn trêu chọc.
-Nè, Ngọc Linh tối ngủ nhớ đẻ con dao đầu giường nhá
– Devil trêu làm Ken nhìn anh với ánh mắt tóe lửa.
-Xì, tối nay để dao thì tối mai đến phiên mày phải để
cái mã tấu luôn quá – Ken trêu lại làm Devil vùng
vằng bỏ về sau khi nghe tràn cười của tất cả. Sau ra
về hết, Ken ngồi vào ghế tựa cầm cuốn manga trên
bàn đọc đỡ, Ngọc Linh thì nằm ủ rũ.
-Nè, cho tao mượn điện thoại lướt web xíu đi, điện
thoại tao sạc rồi – Sau khi ngồi 1 đống Ngọc Linh mừng
rỡ mượn điện thoại Ken nãy giờ cô ngồi mà 2 con mắt
cứ muốn dán chặt vào nhau , mượn điện thoại giải trí
cho đỡ buồn ngủ.
-NÈ – Ken đưa điện thoại cho Ngọc Linh liếc cô 1 cái.
-Xì – Ngọc Linh cũng đáp trả lại cái liếc đó nhanh nhảu
cầm điện thoại lên, nhưng nụ cười trên môi cô nhanh
chóng vụt tắt khi thấy hình nên là hình của Ken và
NGọc Ái , lòng cô không có gì có thể tả nỗi, cô thở dài
nhẹ nhàng và đưa điện thoại lên lướt web như chưa
có chuyện gì xảy ra. Ken cứ chăm chú đọc manga mà
không để ý nGọc Linh đang lấm lét nhìn mình, lí do là
tại sau khi lướt web chán quá cô nảy sinh ý định đọc
tin nhắn trộm.Tuy đã được biết phải tôn trọng quyền
riêng tư của người khác nhưng sự tò mò đã chiến
thắng. Trong điện thoại hầu như đều là tin nhắn của
Ngọc Ái, thôi độ sến thì khỏi nói rồi, Ngọc Linh thầm
lắc đầu,ngoài râ thì cũng chỉ có 1 vài tin nhắn mà theo
nội dung thì Linh cho rằng đó là của mấy con nhỏ Ken
quen qua đường. Xem ra Ken đã chính thức quen và
chọn Ngọc Ái thật rồi, lòng cô như thắc lại, nhớ đến
trước kia cô hối hận tại sao mình lại cầu trời rằng Ken
đừng thích mình mà không nghĩ rằng khi được người
khác thích là lại thêm 1 người quan tâm mình bảo vệ
mình và bản thân phải quý trọng điều đó. .(tg:chị ơi
chưa chắc là trước kia Ken có thích chị hay không mà
đó chỉ là suy đoán của Ngọc Băng thôi mà, keke) -
Mày với Ngọc Ái sao rồi
– Ngọc Linh làm như vu vơ hỏi. -Sao là sao, thì tụi tao
vẫn như bình thường thôi – Ken trả lời nhìn Ngọc Linh
cười.
-Dạo này tao thấy mày nghiêm túc quá heng – Ngọc
Linh cười như trêu chọc, cô tự hỏi mình có nên buông
tay không.
-Tao có nên chia tay không mày, tao chỉ muốn quen
qua đường thôi mà sao ngày càng giống thiệt rồi –
Ken nhíu mày gãi gãi đầu.
-Gì nữa đây, mày khùng quá đi, tự nhiên đồng ý con
nhà người ta cho đã rồi cái chia tay, nó quê sao mày –
Ngọc lInh hơi sùng máu nói, câu nói của Ken làm tâm
của cô vui, nếu vậy thì Ken vẫn chưa thích ái, nhưng
đồng thời cô cũng không muốn, thật lòng tội nghiệp
Ngọc Ái, con bé trong sáng như vậy, nếu biết Ken chỉ
quen nó qua đường thôi thì không biết nó sốc tới cỡ
nào nữa.
-Ùi, tao cũng chỉ muốn quen 1 đứa cho tử tế thôi, ai
dè đâu, không có tình cảm nên chẵng làm được gì cả –
Ken nói lòng mình, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi đã nói
được cho 1 người biết mà người đo lại là Ngọc Linh.
-Mày biết vậy rồi thì từ đầu đừng quen, ai biễu ngu
ráng chịu chứ- Ngọc Linh bĩu môi trông rất dễ thương
đúng lúc đó Ken lại quay qua nhìn, anh hơi sững lại 1
tí, tuy đã làm bạn thân với nGọc Linh lâu rồi nhưng
anh vẫn chưa thật sự gần gũi và quan tâm Ngọc Linh
cho lắm chỉ toàn là cãi nhau .Mà nhớ lại lúc trước
cũng rất buồn cười, 2 đứa suốt ngày cứ cãi chí chóe về
1 câu tiếng anh, không biết sao tất cả các môn Ken
đều giỏi chỉ cần chú tâm 1 chút là thuộc và hiểu dễ
dàng trừ 1 tiếng anh.
-Nè, mày bị khùng hay sao mà nhìn chằm chằm tao
zậy, còn cười nữa chứ.NÈ, tao biết tao quyến rũ rồi,
nhưng mày cũng không cần thể hiện ra như zậy chứ –
Ngọc Linh giả bộ thẹn thùng, tự tưng bốc mình.
-ỌE, mắc ói quá, mày mà quyến rũ được tao thì ngay
cả con khỉ ngoài đường cũng có thể lọt vào mắt xanh
của tao rồi – Ken làm bộ ói rồi rồi khua tay lia lại.
-He he, làm gì ghê zậy, mày nhớ mày nói đó nghe<