Chân Ngắn Sao Phải Xoắn - full
Tóm tắt truyện:
Chân ngắn, sao phải xoắn! là
câu chuyện hài hước, dí dỏm về
một cô nàng chân ngắn điển
hình. Đỗ Tiến Phương - nhân vật
chính của truyện là một cô gái
thông minh, cá tính và đặc biệt,
cô có sự tự tin vô đối về bản
thân. Nhan sắc
của Tiến Phương thuộc dạng
"khó cải tạo” với đôi mắt híp
như sợi chỉ cùng cặp chân đo
đến ngang eo cũng chỉ vẻn vẹn
được tám mươi chín phân.
Không những thế, Tiến Phương
còn có một tuổi thơ không mấy
êm đềm vì bố cô bỏ đi khi cô
còn trong bụng mẹ. Mặc dù vậy,
cô vẫn luôn tự tin thậm chí là tự
hào về nhan sắc cũng như hoàn
cảnh xuất thân của mình, cô
chưa từng nghĩ rằng mình là
người thiếu may mắn. Đỗ Tiến
Phương với tính cách "tưng
tửng” đã gây ra đủ các chuyện
dở khóc, dở cười trong cuộc
sống của chính mình và cả
những người xung quanh cô.
Bắt đầu là cuộc đụng độ giữa cô
và "oan gia” Hoành Tá Tràng khi
cô "trót” vượt đèn đỏ trên phố.
Sau đó, liên tục là những rắc rối
khác có "dính líu” đến Hoành Tá
Tràng khiến cô và anh chàng
cảnh sát giao thông trẻ trung
này trở thành " kẻ thù không
đội trời chung” của nhau..Truyện upload tại:zing10g.sextgem.com.Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ!Tôi, quần cộc, áo cộc, mặt đen, đang ngửa mặt, giương
hết cỡ đôi mắt híp như sợi chỉ của mình lên ngắm
những tán lá sấu to xòe ra dọc đường. Bỗng “bép” một
tiếng, có gì đó vừa đậu xuống má tôi, tôi đưa tay lên
vuốt và hét lên “ Tổ sư !”. Tôi phanh kít lại, rút trong
túi ra cái khăn lau kính và lau liên hồi lên mặt. Cú đỉn
thật, tôi lầm bầm nguyền rủa và phóng xe đi tiếp, thật
đúng là ở đời chẳng có cái gì tự nhiên trên trời rơi
xuống, mà nếu có thì 99% là phân chim và 1% còn lại
chắc chắn là… nước tiểu của chim. Và vô phúc thay, tôi
vừa dính phải cái thứ 99 % kia. Mất toi một ngày lãng
xờ mạn.
Tôi, 25 tuổi và xin nhắc lại lần nữa, mặt đen, mắt híp.
Nhan sắc thuộc dạng khó cải tạo, bởi ngoài làn da
điển hình của Bao Công và đôi mắt sợi chỉ của
nàngTây Thi Đậu Phụng ra, thì phải nói rõ thêm một
chân lý nữa, đó là dù sông có thể cạn, núi có thể mòn
nhưng cặp chân của tôi thì mãi mãi dừng lại ở 89
phân. Dù vậy, tôi chả bao giờ thấy phiền lòng , nói
một cách rất rất khiêm tốn thì tôi tự nhận thấy mình
có duyên, chỉ có điều, cái nét duyên dáng đó nó vẫn
đang ở dạng hết sức tiềm ẩn, mà cho đến hiện nay,
chưa có ai ngoài tôi khám phá ra nó.
Đang hậm hực lao xe đi thì có tiếng còi chói tai vang
lên, tôi chửi thầm “ Tổ cha đứa nào ra đường đá bóng
rồi lại còn thổi còn điếc cả…” . Chưa kịp dứt câu thì
anh áo vàng, đội mũ chỉnh tề dùng gậy ra hiệu cho
tôi dừng lại. Ối, nguy rồi, mình làm gì mà bị Công an
giao thông hỏi thăm thế này ? Ngó trước, ngó sau
chẳng có ai, tôi đoán chắc là mình dính rồi. Ngoan
ngoãn theo anh áo vàng dắt xe vào lề đường, nhưng
tôi vẫn tranh thủ liếc qua khuôn mặt của anh chàng,
tôi có thói quen liếc nhìn người khác để thăm dò phản
ứng. Ôi trời, tôi quá choáng váng, suýt nữa tôi đã thốt
lên “ Mẹ ơi, đẹp trai như siêu mẫu ” . May mà tôi kịp
ngậm mồm đúng lúc chứ không thì tanh bành hết mọi
thứ. Khổ, phải nói thật là tôi luôn tự cho mình là người
kiên định, có lập trường vững vàng vì thế đừng hòng
có loại thói hư tật xấu nào đốn ngã được tôi. Tất nhiên,
nếu đó là một chàng trai đẹp trai hào hoa thì mọi
chuyện lại hoàn toàn khác. Có vấn đề gì đâu, với tôi,
hám sắc không phải là tội lỗi thế nên dù bị đốn lên
đốn xuống vài trăm lần tôi vẫn luôn luôn giữ lập
trường kiên định rằng nếu có một nghìn lần nữa, mình
vẫn sẽ tự ngã vào trai đẹp như chưa từng có vài trăm
lần bị đốn trước đó.
- Đề nghị chị cho tôi xem giấy tờ !
Giọng nói trầm ấm vang lên, tôi giật mình, cố tạo một
vẻ mặt tội nghiệp và đáng thương nhất ( Mặc dù,
thằng Cây Sậy, bạn tôi thường nói, nhìn mặt tôi lúc đó
rất muốn ói) . Kệ, ói cũng được, nôn cũng được, miễn
là ói xong anh ta tha cho tôi là tốt lắm rồi.
- Giấy…. tờ… ạ ! Đây, anh xem đi ạ .
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ tôi phải
méo mồm thêm nhiều tự “ạ” như thế. Nhưng chẳng
sao, nếu được tha mà méo mồm một tí thì tôi cũng coi
như đó là sự hi sinh oanh liệt của mình. Trong lúc anh
ta đang nhíu mày xem giấy tờ thì tôi liếc trộm biển
tên trên áo anh ta. Bất chợt, tôi phá ra cười, anh ta
ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn tôi. Trời ơi, người gì
mà đẹp trai quá đáng, mặt càng nghiêm nghị càng
đẹp trai, tôi lại cố gắng kìm mình lại, nói một cách nhỏ
nhẹ nhất có thể.
- Xin lỗi…. tại tên anh…. Ha ha ha… ha
Chết tiệt, tôi lại không kiềm chế được nữa rồi. Đấy,
một trong những thói quen đáng yêu nhất mà tôi có
đó là không bao giờ nhịn được cười một khi đã ngoác
mồm ra. Anh ta đỏ mặt, hơi lúng túng nhưng vẫn nhìn
thẳng vào mắt tôi.
- Tên tôi thì sao ?
- Ha ha…. Vương Lực Hoành ? Bố mẹ anh tưởng anh sẽ
đẹp trai và nổi tiếng giống như ca sĩ Vương Lực
Hoành chắc !
- Cô…
Tôi thấy mặt anh ta sầm lại, thôi chết cha rồi, tôi lại
đắc tội với hắn rồi, làm sao mà xin xỏ được đây. Tôi cúi
xuống thật thấp như tỏ ý mình đã biết lỗi, ( Nhưng
thực chất, tôi không muốn anh ta biết rằng tôi vẫn
đang rất buồn cười) . Anh ta lừ mắt nhìn tôi, rồi thản
nhiên rút biên bản từ trong túi ra, đặt lên yên xe.
- Cô biết mình vi phạm gì rồi chứ !
- Ơ… tôi làm sao mà biết được … ( Thực ra khi nhìn
thấy không có ai đi cạnh mình là tôi biết mình đã gây
ra tội gì rồi)
- Vượt đèn đỏ ! Anh ta lạnh lùng nói.
Tôi lại nở sẵn một nụ cười tôi cho là duyên dáng nhất.
Anh ta lườm tôi, rồi cúi xuống đặt bút vào giấy phạt.
- Tên cô là gì ?
- Đỗ Tiến Phương !
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhìn gì mà nhìn, chưa
bao giờ thấy con gái duyên dáng, mắt híp như tôi
chắc. À, mà cũng có thể, anh ta bị nụ cười của tôi hớp
hồn.
- Tên gì mà… như đàn ông !
Tôi chợt nhớ ra, ôi chết rồi, hắn ta hỏi tên mình để ghi
vào giấy phạt, tôi cuống cuồng khuyến mại thêm một
nụ cười xinh đẹp thầm cầu mong anh ta sẽ khoan
dung độ lượng. Nhưng mặc cho tôi cười đến méo mồm
lần thứ N thì anh ta vẫn không mảy may mềm lòng.
Vương Lực Hoành, dù tên anh có giống ca sĩ mà tôi
hâm mộ thì tôi vẫn nguyền rủa anh, tại sao anh
không bị nụ cười đẹp như thiên thần của tôi quyến rũ
chứ. Dù mắt tôi có híp thật thì ngoài điều đó ra tôi vẫn
rất xinh đẹp cơ mà. Thật là bất công, à không, thật là
bất nhẫn, quá bất nhẫn với một kiều nữ như tôi. Mặc
cho tôi thầm nguyền rủa, anh ta xé roẹt giấy phạt đưa
cho tôi. Thế là hết, tạm chia tay con bọ hung ghẻ hai
mươi ngày và một cơ số tiền phạt. Thật là một ngày
đen đủi. Tại sao trời sinh ra Đỗ Tiến Phương này lại
sinh ra thêm một thằng cha Vương Lực Hoành làm gì
chứ. Lão Hoành chết dẫm, lão Hoành ngớ ngẩn… Tôi
thầm chửi rủa anh ta. Nhưng anh ta lại nhìn tôi mỉm
cười, thế là tôi… chết lịm. Đấy, đến chết vẫn còn háo
sắc là thế đấy! .
- Cô có cần người đưa về không ? . Hắn ta hỏi tôi.
Hừ, cuối cùng thì hắn cũng nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn
của mình, tôi cười thầm, chắc hắn muốn đưa mình về
nhà đây, đồ cáo già, đừng hòng lừa tôi, ( đấy là nghĩ
thế, nhưng trong đầu tôi đã kịp vẽ ra viễn cảnh hắn
chạy theo năn nỉ được đưa tôi về. ). Tôi cố làm ra vẻ
tức giận và lạnh lùng.
- Anh nghĩ là anh được phép đưa tôi về chắc ? Còn
lâu nhé, anh không phải là đối tượng được nhận đặc
quyền đó đâu.
Anh ta trố mắt nhìn tôi từ đầu đến chân .
- Làm gì mà cáu thế ! Tôi chỉ định chỉ cho cô là bên
kia đường có xe ôm thôi mà !
Ối, trời đất quỷ thần, mặt tôi đỏ dừ, giá mà lúc đó có
cái bao tải đựng rác ở đó tôi cũng nguyện chui đầu
vào mất. Sau vài giây định thần, tôi cố tỏ ra lạnh lùng
và kiêu hãnh ( ấy là tôi nghĩ thế) .
- Khỏi cần, tôi tự đi bộ !
Tôi cố ý đi thật nhanh để anh ta không nhìn được cái
mặt đã ỉu như quả cà chua ngâm nước nóng của
mình. Tôi mang khuôn mặt ấy cả ngày hôm đó, và
ngầm thề rằng, “Vương Lực Hoành ! Tôi sẽ trả thù” ,
mặc dù tôi chả biết phải trả thù hắn như thế nào.
Nhưng kệ, thề được thì cứ thề, còn làm được hay
không thì cứ thề đã rồi tính.
Mọi chuyện rồi cũng qua, dù tôi bị giữ xe nhưng tôi
chả phải cuốc bộ ngày nào. Chưa bao giờ tôi cảm thấy
mình phải cảm ơn số phận vì đã cho tôi hai thằng bạn
thân như lúc này, một thằng nhận nhiệm vụ chở tôi
mỗi khi tôi cần đi chơi, chả phải vì nó tốt đẹp gì đâu,
mà nó cũng ham chơi như tôi. Từ bé, tôi vẫn gọi nó là
Cây Sậy tại nó cao và gầy lêu đêu. Thằng còn lại, tôi
gọi là Bi Ve vì nó tròn tròn nhưng tính tình trong veo,
dễ thương. Bi Ve chuyên chở tôi đi học, vì Bi Ve học
cùng trường với tôi. Những ngày còn lại, khi muốn đi
đâu tôi lại nhảy xe buýt. Và mối thâm thù với viên
cảnh sát giao thông Vương Lực Hoành cũng phai nhạt
dần theo thời gian. Đấy, tính tôi được cái chả thù dai
bao giờ, chẳng qua tôi mắc bệnh nhớ lâu, cái gì đáng
nhớ thì tôi không thể nào nhớ được ( ví dụ như lịch
học, như lời dặn của mẹ..) nhưng những thứ như quán
café nào ngon, chơi chỗ nào sướng, hay ai làm tôi giận
thì tôi nằm lòng vanh vách. Mẹ tôi thường thở dài nói,
“tao chả hiểu vì sao mày lại đỗ đại học”. Rồi sau này,
khi tôi được tuyển thẳng lên học cao học, mẹ tôi lại
nói “ Tao chẳng hiểu tại sao mày lại học được cao
học“. Ơ hay, mẹ là mẹ con, mẹ không hiểu thì thôi chứ
hỏi con làm gì, con còn chẳng hiểu nữa là. Nói vậy
thôi, chứ tôi chơi ra chơi mà học cũng ra … chơi hết. Tôi
vốn thông minh từ bé, nên chẳng cần học nhiều mà
kỳ thi nào tôi cũng vượt qua hết, (Thực ra, một tuần
hoặc một tháng trước khi thi tôi mới học mà lúc đó, tôi
học hộc cả máu mồm chứ chẳng chơi đâu ) . Nói
chung, may mà tôi học giỏi, vì thế mẹ tôi cuối cùng
cũng vớt vát được chút xíu sự tự hào về tôi và tôi thì…
đương nhiên là luôn tự hào về mình rồi.
Tôi, 25 tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sỹ ngôn ngữ học cách
đây hai tháng. Thất nghiệp, đi xe số và chân ngắn. Đó
là tất cả những gì tôi có thể nói về tôi. À, ngoài ra, tôi
chưa từng có người yêu nhưng tôi lại có người trong
mộng của riêng mình. Nói về thiên tình sử của mình,
có lẽ tôi lại phải nức nở hết một cuộn giấy loại tốt
nhất mới xứng. Buộc túm lại là tôi mê trai đẹp, tôi thừa
biết điều đó, mẹ tôi cũng biết điều đó và Cây Sậy hay
Bi Ve cũng biết điều đó, chỉ riêng một người không
biết, người mà tôi luôn mơ thấy mỗi đêm và tôi viết
cho người đó hàng ngàn lá thư để trong ngăn bàn.
Thật là éo le. Người ta, tức là Minh Phúc, tôi tự đặt tên
anh là Lãng Tử, người học chung lớp cao học, đẹp trai,
lãng tử và con nhà giàu. Ngoài những điều đó ra, tôi
chẳng biết gì về anh ấy sất, vì hình như suốt hai năm
học cao học, chúng tôi chỉ nói với nhau có mỗi một
câu “ Xin lỗi” thôi. Chẳng là, hôm đó quýnh quáng thế
nào mà tôi lại chạy vội vào toilet nam và vô tình bắt
gặp người trong mộng của tôi đang làm cái việc mà
chẳng cần nói ai cũng biết đấy, thế là cả hai chúng tôi
cùng rối rít xin lỗi nhau. Khổ, ấp ủ bao nhiêu lâu rồi
cuối cùng lại đi làm quen nhau ở cái chỗ hết sức nặng
mùi như thế, thật là thiếu tinh tế quá chừng. Tôi đã tự
xỉ vả mình như thế, và đương nhiên đến tận bây giờ
tôi vẫn không thôi mắng nhiếc mình. Kể đến đây, chắc
mọi người ai cũng nghĩ với một đứa con gái tính ngỗ
ngược như tôi đã thích mà không nhích mới lạ. Vâng,
đúng thế thật, tôi đã cố nhích, nhích để được gần hơn
với anh ấy nhưng cứ đến gần và nhìn thấy khuôn mặt
đẹp trai trời phú đó, tôi lại nhũn như con chi chi và
chàng thì lạnh lùng quay đi nói chuyện với người khác.
Rất nhiều lần như thế và tôi cảm thấy đau lòng lắm,
cảm giác như mình sắp chết đi được ý. Những lần như
thế, Bi Ve và Lau Sậy lại phải ngồi ngáp ngắn, ngáp
dài nhìn tôi khua môi, múa mép về tình yêu ngang
trái của mình và gật gù đồng tình ( Không đồng tình
sao được, nếu đứa nào không đồng tình thì ăn vả của
tôi là cái chắc) .
Và rồi, một tin khủng khiếp bay đến vào cái ngày tôi
thi môn cuối cùng trong cuộc đời thạc sĩ của mình,
chàng đã có người yêu! Và người yêu của chàng…
đương nhiên là xinh, đương nhiên là chân dài, đương
nhiên… là không thể bằng tôi ( Tôi nghĩ thế). Nhưng
biết làm sao được, người mà chàng chọn là cô ta chứ
không phải là tôi. Vụ đó, tôi chính thức thất tình, tôi
gọi điện cho Bi Ve và Lau Sậy nức nở, cả hai, như
thường lệ, phi đến cạnh tôi. Kết thúc của vụ thất tình
đó là ba bát ốc xào me, năm bát ngao hấp, bốn mươi
tư cái nem chua rán và chưa kể đến dăm ba chục quả
trứng cút lộn. Tất cả đều do Bi Ve chi, vì Lau Sậy có lợi
thế chân dài nên đã tót ra chỗ để xe sớm, còn tôi thì
đương nhiên là không chi rồi, đã thất tình rồi lại còn
mất tiền nữa thì đời còn ý nghĩa gì . Mặc dù, tôi nhìn
thấy mặt Bi Ve có vẻ hơi thiểu não tí chút, thằng này
bủn xỉn thật, lâu lâu bạn mới thất tình một bữa mà
cũng khó chịu.
Sau hôm đó, tình yêu của tôi với anh Lãng Tử có vẻ
như vơi đi một ít, nhưng tôi vẫn nhói lòng mỗi khi nhìn
thấy anh. Đỉnh điểm của vụ nhói lòng đó là một buổi
chiều, khi tôi đang đứng chờ xe buýt cạnh trường, tôi
nhìn thấy anh ấy ở bên kia đường, đang cười và vẫy
tay. Tôi nhìn quanh mình. Rõ ràng, ở đây toàn cụ già,
chắc chắn anh ấy đang vẫy tay với tôi, dù gì tôi không
phải người yêu nhưng tôi là bạn học của anh ấy cơ
mà. Tôi vui mừng vẫy tay rối rít, tôi cố gắng khoe toàn
bộ hàm răng trắng sáng như vôi của mình về phía
anh. Và rồi, Lãng Tử của tôi từ từ sang đường, miệng
vẫn cười rất tươi. Trời ơi. Tôi phải giữ tay vào một bên
ngực, để trái tim đứng yên vị trí. Anh ấy đã đến rất
gần, rất gần tôi… Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra
cảnh anh ôm lấy tôi như trong phim và mọi người
xung quanh tôi đang vỗ tay chúc mừng. Một giây, hai
giây… năm giây…. Chẳng thấy cái ôm nào, tôi mở mắt
ra chẳng thấy Lãng Tử đâu, tôi nhìn sang hai bên, cũng
không thấy, tôi quay ra phía sau, thấy Lãng Tử đang
nắm tay cô người yêu của anh ấy. Trời ơi, tôi ngu dại
quá, người yêu của anh ấy đứng ngay đằng sau lưng
mình mà mình tưởng anh ấy vẫy mình. Thật là đau
lòng, đau lòng chết đi được. Trong khi họ hạnh phúc
tay trong tay, tôi lủi về với nỗi đau ê chề. Và kết quả
của vụ đau lòng đó là 2 tô phở, mười bánh khoai rán
và 8 bắp ngô luộc, lần này là do Lau Sậy trả, tôi thấy
mắt Bi Ve ánh lên niềm vui. Còn tôi, đương nhiên,
không vui nổi. Sau lần đó, tôi rút ra một kinh nghiệm
xương máu, nếu muốn hành động gì đó, hãy nhớ nhìn
phía trước, nhìn sang hai bên và không quên nhìn ra
sau lưng . Nhưng dù sao, vẫn phải cảm ơn cuộc đời vì
tôi luôn có Lau Sậy và Bi Ve bên cạnh, mặc dù cả hai
đứa sẽ không thôi nguyền rủa tôi vì sự tốn kém tôi
gây ra cho bọn nó. Tôi nghĩ, cũng chả sao, chúng ta là
bạn bè mà, bạn bè thì không nên tính toán đến ba cái
chuyện tiền nong cỏn con. Mặc dù, Bi Ve và Lau Sậy
thường xuyên vay tôi khi thì dăm ba chục, khi thì vài
trăm , tổng cộng có tháng mỗi đứa nợ tôi lên đến hơn
500 nghìn, nhưng tôi có tính toán gì đâu. ( Tôi chỉ ghi
vào sổ để theo dõi chứ tôi thề, tôi không thèm tính
toán gì hết ).
Tôi, Đỗ Tiến Phương cảm thấy chật chội khó chịu khi
phải nhét mình trong chiếc sơ mi chật ních và cái quần
âu dài thượt vừa mượn của mẹ. Tôi ngắm đi ngắm lại
mình trong gương, và thấy mình chẳng khác gì một
con cá trích vừa bị đóng hộp mang đi xuất khẩu.
Nhưng dù sao, được làm cá trích đóng hộp còn sướng
chán so với việc phải đi phỏng vấn, cười đến rũ cả
quai hàm để mong thoát khỏi kiếp thất nghiệp như
tôi. Tôi soi lại mình thêm lần thứ mười hai trong gương,
và tôi nhận ra một chân lý, tôi thấy mình không hề
thua chị kém em cả về mức độ sâu hoắm của nội
tâm và nhan sắc khiến chim cũng phải sa cá phải lặn
của mình ( Nhìn thấy tôi, chim đang bay cũng phải sa
xuống chết, cá đang bơi cũng lặn mất tăm, còn tại sao
chúng nó lại bị như thế các bạn tự đi gặp chúng mà
hỏi) .
Tôi lao ra khỏi nhà với một tinh thần phấn chấn, mẹ
tôi gật đầu chào kèm theo lời chúc may mắn. Mẹ ơi,
mẹ khỏi chúc, con của mẹ vừa xinh đẹp, vừa tài năng
thế này thì chẳng chỗ nào dám từ chối đâu. 8h30
sáng, tôi ngồi chầu hẫu ở một công ty truyền thông.
Nếu như lúc bước vào cửa, sự phấn chấn của tôi là
100% thì 20 phút sau nó còn lại 80% và 30 phút sau
nữa, tôi chỉ còn lại 10% . Chẳng sao, tôi thường có
hứng và tụt hứng rất nhanh, nhưng không vì thế mà
tôi mất phương hướng. Ý tôi là hướng vào phòng ông
Tổng giám đốc công ty mà tôi đang chờ phỏng vấn ấy.
Tôi trịnh trọng bước vào phòng, và bốn, à không năm
cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Suýt chút nữa thì tôi hét
lên, “ Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?” Nhưng tôi
kịp kiềm chế được để nở một nụ cười tôi cho là ít ra
cũng đẹp như hoa mười giờ đang thời kỳ cận héo. Tôi
phục tôi quá, ngay trong tình huống nguy nan mà tôi
cũng cười được. Bà chủ công ty, thế mà tôi cứ tưởng là
ông cơ đấy, nhìn tôi như nhìn một thiên thạch đen trũi
vừa rơi từ trên trời xuống. Nhìn khuôn mặt vuông như
bánh chưng của bà ta, tôi chợt nghĩ, bà ấy mà là đàn
ông thì chắc hẳn sẽ khá trai lắm đây. Bà ta dường như
chẳng thèm để ý đến tâm trạng của tôi. Bà ta hỏi, “
Cô bao nhiêu tuổi ?: Tôi cố nín hơi để làm cho giọng
mình nhẹ đi, “ 25, kể cả tuổi mụ là 26 ạ”. Cả đám
người phì cười. Cười gì mà cười, có gì đáng cười đâu
nhỉ ? Hay người ta nghĩ tôi quá trẻ so với tuổi ? Nếu
thế thì phải khen chứ, sao lại cười vô duyên như thế
được. “ Cô có thấy tự tin khi ứng tuyển vào vị trí này
không ?”. Trời, hỏi thế mà cũng hỏi. Không tự tin thì tôi
đến đây làm gì. Dù vậy, tôi vẫn nhã nhặn “ Em rất tự
tin”. “ Vậy, một người tốt nghiệp thạc sỹ bằng giỏi như
cô, sao lại chọn một công ty nhỏ như chúng tôi ?”. Trời,
lại vớ vẩn, giám đốc kiểu gì mà hỏi toàn những câu
chẳng đáng để hỏi. Nếu tôi mà có chỗ nào to hơn gọi
đi làm, thì việc gì tôi phải tìm đến chỗ này. Dù thế, tôi
vẫn hết sức nhẹ nhàng “ Nhỏ hay to không quan
trọng, quan trọng là em học được gì ở đây thôi”. Vừa
nói xong, trong lòng tôi đã tự rủa thầm mình là đồ bốc
phét. Nhưng chả sao, trong cuộc sống đôi khi cũng cần
bốc phét mới được việc, và không ít người thừa biết
rằng điều đó là bốc phét nhưng vẫn cứ thích nghe đấy
thôi. Cuối cùng, kết thúc buổi phỏng vấn, tôi được bắt
tay lần lượt các VIP và rồi, một đi không trở lại. Không
phải vì tôi không muốn quay lại, mà bà ta đâu có gọi
tôi lần thứ hai. Suốt một tuần sau đó, tôi tự an ủi mình
rằng, phụ nữ rất xấu tính, họ có thể ghen ghét, đố kỵ
và thậm chí hất đổ sự nghiệp của bạn chỉ vì bạn đẹp
hơn họ. Đương nhiên, trong trường hợp này, bà giám
đốc kia thật là bẩn tính.
Từ sau công ty đầu tiên đó, tôi cũng bị hàng loạt kẻ
khác ganh ghét nhan sắc của mình. Ấy là tôi biện luận
với mẹ tôi như thế mỗi lần mẹ hỏi kết quả. Nếu người
tuyển dụng là đàn ông thì họ ganh tỵ với trí thông
minh của tôi, còn nếu đó là phụ nữ thì tôi thấy tôi thật
bất hạnh vì mình quá xinh đẹp. Mẹ tôi liên tục thở dài,
còn tôi lại cũng thở dài không kém. Bốn tháng sau khi
tốt nghiệp, tôi đã thử việc ở ba công ty khác nhau và
chưa chỗ nào quá một ngày. Đến nỗi, mẹ tôi tự tay
dắt tôi đến phỏng vấn ở một công ty truyền thông có
tiếng. Và chẳng biết vì tôi quá thông minh hay do mẹ
tôi quá xinh đẹp mà một tuần sau tôi được nhận. Mẹ
tôi nhận được tin thì cười như địa chủ được mùa, phải
nói, mẹ tôi quá đỗi vui mừng khiến tôi không nỡ lòng
nào từ chối ( dù trong bụng tôi như đang bắt được
vàng) Xin nói thêm rằng, nhà tôi chỉ có hai mẹ con,
bố tôi bỏ đi biệt xứ từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi là giảng
viên đại học, mẹ xinh đẹp, trắng trẻo và đài các còn
tôi thì chẳng liên quan gì đến vẻ đẹp đó cả.
Ngày đầu tiên đến nhận công tác, tôi gặp ông giám
đốc trông rất giống với Tam Mao, vì trên đầu ông ấy
chỉ lơ thơ vài ba cọng tóc. Biết nói thế nào nhỉ, thật
là bất nhã khi mới ngày đầu tiên đến làm mà chỉ ngồi
đếm tóc trên đầu của sếp, nhưng thú thật tôi chẳng có
thú tiêu khiển nào khác. Ông giám đốc nhìn tôi một
cách trìu mến, trời đất… hay ông ta thích mình ? Lại
thêm một người nữa hâm mộ nhan sắc của mình, thật
là tội lỗi, tội lỗi. Tôi không giấu nổi nụ cười của mình.
Đồng nghiệp mới đón tôi bằng một vài cái lườm ngắn
và cũng không ít người tặng cho tôi nụ cười mỉa mai
hay chào đón tôi chả cần biết.
Ngày làm việc đầu tiên của tôi kết thúc bằng việc
dẫm vào gấu quần và ngã oạch trước mặt bao nhiêu
người vì thói quen đi đứng kiểu lạnh lùng và kiêu hãnh
của mình. Mà nói cho cụ tỉ hơn là cái quần của mẹ tôi
quá dài so với cặp chân 89 phân của tôi. Trời ơi, thế thì
còn lý do gì mà phải đến đây lần thứ hai nữa, sếp thì
xấu, nhân viên thì thiếu thân thiện và quan trọng nhất
tôi đã trở nên quá nổi tiếng ở đó khi có cú tiếp đất
ngoạn mục đó. Tôi toan bỏ, nhưng mẹ tôi vẫn cương
quyết xách cổ tôi đến tận cổng công ty và ủn tôi vào.
Thôi vậy, vì sự nhiệt tình có một không hai của mẹ, tôi
sẽ cố gắng xông vào đó với khuôn mặt dày hơn vỏ
cam sành một tẹo. Tôi nghĩ, đó là sự hi sinh xứng
đáng cho những nỗ lực cải tạo con gái không mệt mỏi
của mẹ tôi.
Ngày thứ hai trôi qua trong nặng nề, vẫn chưa có ai
làm quen với tôi, mà thực ra, tôi cũng chả quan tâm.
Tôi nghĩ, người như mình chẳng bao giờ ở lại lâu ở cái
chỗ suốt ngày mặc quần vải, đeo thẻ ra vào và nói
chuyện thỏ thẻ như con thỏ đâu. Nhưng nếu, công ty