Nhớ lại thì đây đâu phải là lần đầu tiên mình bị Dì Linh cưỡng ép bôi
bẩn những thứ chẳng giống ai lên người đâu mà còn hằng hà xa số
những lần khác kinh khiếp hơn nhiều nữa kìa ví như đỉnh điểm là món
xoài quét tiết canh mà mỗi khi ngẫm lại mình còn cảm thấy nhờn nhợn
nơi đầu lưỡi.
Đau đớn!
Ấy vậy mà sau bao tháng ngày chung sống bền chặt cái tật trây trét đó
của Dì vẫn không nguôi đi mà hình như nó còn tắng thêm ở tính quyết
đoán và tự phát hơn hẳn.
-Dì...làm gì á...gớm quá...lấy xuống...lấy xuống coi...gớm quá...nhanh
Dì..._Mình la oai oái nắm lấy tay Dì lay lấy lay để vẻ dùn dằn lắm.
-Cọng chỉ có gì đâu làm ghê vậy...khùng..._Dì Linh méo miệng lườm
nhưng chẳng có động thái gì biểu hiện cho việc sẽ khèo xuống hộ
mình hết.
-Dì lấy xuống mau đi...a a a...lấy xuống..._Mình nhăn trán tiếp tục la.
-Làm gớm ghê..._Dì Linh đứng lên nhưng vẫn thờ ơ chân chống chân
khụy nhìn săm soi vào mặt mình.
-Gớm gì gớm...nhanh đi...con không muốn đụng vô nó...Dì lấy xuống
nhanh đi..._Mình ngày một khó chịu hơn.
-Ờ lấy...khùng gì đâu luôn á..._Dì Linh cuối cùng cũng động lòng
nhưng lại cố tình xòe rộng bàn tay áp sát gò má mình nơi hiện vật
đang án ngự nhằm mục đích lăn dài nó ra đủ phía rồi mới chịu lấy
xuống.
Dì Linh lấy cọng chỉ màu đen ấy xuống khỏi mặt mình xong thì vo ve
rồi vứt hẳn vào không khí để nó muốn bay đi đâu thì bay sau đó nhe
răng liếc mắt qua lại cười trừ vẻ hối lỗi rất con nít.
Khoảng khắc đó mình tức lắm, tức điên lên được nên chẳng buồn để ý
đến bất kì biểu hiện nào khác của Dì Linh nữa.
Mình tức việc hay bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ mỗi lần chạm
trán với Dì trong tất thảy mọi việc, mà thiên hạ trong trường hợp này là
cái thằng mám gái bên kia đường đang lò dò mắt nhìn vào với vẻ hả
hê, vừa tức việc mình thường xuyên bị dưới dem yếu cơ lúc nào cũng
bị kèo trên là Dì hành hạ bằng đủ loại hình áp bức nhục thể.
Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm tứ phía, mình im lặng nhìn
đăm đăm vào mặt Dì Linh với cái vẻ lạnh như băng khiến Dì tắt hẳn nụ
cười giả lảng ban nãy.
Dì có vẻ cũng đã phần nào đoán biết được rằng tình hình đang dần
diễn tiến xấu đi nên hơi lộ chút bối rối nhìn quẩn quanh.
Tích tắc sau, thở dài quay lưng mình đi thẳng vào nhà bỏ mặc Dì
chưng hửng dễ chừng ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên vì bị hắc hủi lần đầu
tiên khi đối diện với mình.
Bước vào nhà, mình đi lên phòng nằm sà xuống nệm vò đầu bức tóc
các kiểu vì bực, vì tức với việc suốt ngày bị chèn ép, vì cái số phận xui
xẻo bị lọt hẳn vào cái tròng của Dì.
Mình nằm suy nghĩ lâu lắm mãi cho đến khi điện thoại sáng đèn báo
tin nhắn:"Thay đồ rồi xuống ăn sáng đi khùng!" từ số của người mà ai
cũng biết là ai ấy.Ngồi dậy với một tràn thở dài thườn thượt mình nhăn
nhó nhìn ra hướng cửa sổ khi mà bình minh rực rỡ đã về nơi nơi ấy vậy
mà sao lòng mình lại hẩm hiu u tối đến thế này.Đi chuẩn bị thay đồ
đạc các kiểu, rửa lại cái mặt, chải lại cái đầu, cầm lấy cái cặp mình
bước hẳn xuống nhà mà không quên ghé phòng vệ sinh tè cho nhẹ
người cái đã.
Đặt chân trần xuống tầng trệt là đã thấy Dì Linh ngay từ trong bếp với
cái tướng quen thuộc hiện đang diện một cái váy xòe bông sẫm khá
xinh cộng với chiếc áo hai dây đen ngắn ngủn.
Bước lại bàn ăn ngồi với cái mặt buồn vời vợi, mình chẳng nói chẳng
rằng cố gắng giữ cái không khí cực im lặng mãi cho đến khi Dì Linh
quay lại trông thấy thì liền cười tươi với mình hết cỡ.
Sau thoáng dọn dẹp Dì Linh bưng đồ ăn sáng và hai ca thức uống lại
rồi ngồi vào bàn nhìn mình vẻ lưỡng lự quan sát.
-..._Mình im lặng nhìn Dì với nửa con mắt rồi cúi xuống nhìn tô thức
ăn sau đó quay lại nhìn về hướng cầu thang chờ đợi.
-Hủm...ăn đi...chị Chi còn ngủ...nay chỉ không đi làm mà..._Dì Linh
cười mỉm chi nhắc mình.
-..._Vẫn kín tiếng, mình cầm muỗng và ăn thật nhanh trước ánh mắt to
tròn ngờ ngợ của Dì.
Buổi ăn sáng của cả hai diễn ra vô cùng ảm đạm và yên ắng bởi một
kẻ thì chỉ biết cắm đầu nhai còn người kia thì vớt từng muỗng nhỏ cho
vào miệng sau đó thì hướng mắt quan sát thành phần đối diện với vẻ
nghĩ ngợi mông lung.
Và tất nhiên với tốc độ ăn quỷ khóc thằng sầu và độ vục muỗng ở tầng
suất cao thì mình là người xong trước, đứng dậy đầy bản lĩnh mình
cầm tô đi lại bỏ vào bồn rửa chén tiện thể súc sơ cái miệng rồi đi
thẳng ra cửa chính ngồi mang giày ở bậc thềm cửa rất quyết đoán
trước ánh mắt tẻn tò của "kẻ ở lại".
Quá cool!!
Không thể để ý được là Dì Linh đã làm những gì trong nhà vì lúc đó
mình đang ngồi tận ngoài hè và hơn hết là quay lưng đầy kiêu hãnh
trong tư thế của một "thanh niên cứng" mà chỉ biết là khoảng chừng
gần 10 phút sau thì thấy tiếng Dì Linh bước lững thững ra và đang
quay lại khép hờ cửa chính thôi.
-Nay đi sớm tí...để Linh qua khách sạn lấy đồ nữa..._Dì Linh bước lại
gần chỗ mình ngồi nói nhỏ.
-..._Mình không trả lời, đứng lên bước hẳn ra gần cổng đứng đợi Dì.
-Hứ..._Tiếng phản ứng nho nhỏ của Dì Linh phát ra ngay đằng sau
lưng.
Dì Linh nhìn mình rồi đi xuống hông nhà chầm chậm dắt xe ra gần
cổng, dựng chân chống tiến lại tính tra chìa vào ổ khóa cổng thì bất
chợt quay qua nhìn thẳng vào mặt mình lờ đờ mắt, sau đó không biết
nghĩ sao lại không thèm mở cổng mà bước lè phè tiến lại gần chiếc xe
đang dựng leo lên ngồi với vẻ mặt đầy hả hê.
-Giờ Duy im luôn đúng hôn..._Dì Linh nhìn mình đang đứng bên cạnh
với đôi mắt lờ đờ của kẻ thụ hưởng.
-..._Mình im lặng mặt lạnh như tiền nhìn Dì.
-Ờ...ai kia im thì tui cũng im à...để coi ai lỗ biết liền hà..._Dì Linh lắc
đầu thở dài tiếc nuối đầy xạo sự.
-..._Mình nheo mắt.
Giây phút ấy, mình thì nhìn Dì, Dì thì nhìn xung quanh mà thỉnh thoảng
còn khịt mỗi rất tự nhiên như thể mình không tồn tại vậy.
Nghĩ thầm "đã vậy mình đi bộ ra ngõ rồi hú thằng bạn qua chở cho
rồi", tiến về hướng cổng mình lay lay cái ổ khóa to kềnh chắc nịch để
xem thử lúc nãy Dì có vô tình mà vặn mở ra chưa, quay lại đi về phía
Dì đang ngồi mình tiếp tục lườm nhẹ một cái nữa rồi mới chịu bước
vào nhà lục loạt trên bàn dưới ghế quái nhất là vẫn không tìm thấy cái
chìa còn lại đâu cả và rồi khi đang hí hoáy cắm đầu lục tới lục lui thì
Dì Linh bên ngoài hú to inh ỏi.
-Ê...ngoài cái này ra...cái còn lại không kiếm được đâu...giấu
rồi..._Trên tay Dì Linh cầm cái chìa khóa cổng ban nãy.
Vẫn không tin, mình cúi xuống tìm thêm dăm chỗ nữa nhưng cũng
chẳng thấy đâu nên đành nghiến răng đứng dậy bước ra ngoài sân
đứng cạnh chiếc xe Dì đang ngồi với vẻ mặt chán nản không thể tả của
kẻ thua cuộc.
-Tưởng qua mặt được tui hả...cùi cùi lắm nha hông...nói gì đi...Linh
mới chở đi học..._Dì Linh thể hiện vẻ mặt sung sướng của kẻ nằm đằng
chui trong cuộc đấu trí.
-..._Mình vẫn ngậm miệng nhìn đăm đăm vào Dì.
-Giờ hông nói nữa thì nay ở nhà...bị nay Linh cũng hơi mệt trong
người á Duy...con gái mà...ốm yếu dữ lắm..._Dì Linh dùng cổ tay chạm
nhẹ đều quanh trán rồi thở ra điều mệt mỏi.
-..._Mình nhăn trán bức xúc hết cỡ.
-Vậy thôi...Linh vào nhà...Duy ở chơi..._Dì Linh bước xuống xe ngoáy
đít tung váy chuẩn bị bước vào nhà.
-Dì...Dì nghĩ sao cái đó mà đem trét lên mặt con vậy...ở dơ quá
thể...mà bây giờ còn bày đủ trò nữa...mệt quá..._Mình nạt Dì khá lớn
tiếng.
Dì Linh vừa nghe mình lên tiếng thì lập tức quay mặt lại chống nạnh
cười mỉm như thể đã đoán trước được tất cả những gì sắp xảy ra và
rằng việc mình lên tiếng là điều hiển nhiên.
-Cọng chỉ mà ông khùng...có gì đâu hông biết...cọng chỉ mà..._Dì Linh
vừa cười vừa trợn mắt làm vẻ hung dữ không thua kém gì mình.
-Ai biết được...thấy là hổng giống rồi á...sao mà Dì ở dơ dữ
vậy..._Mình ghét nên cố tình nhắn mặt.
-Cái đó...cọng chỉ...cọng chỉ...nghe chưa..._Dì Linh cãi cùn vì bằng
chứng đã bay đi đâu từ ban nãy rồi.
-Cọng chỉ hả...đâu...ừ thì chỉ...nhưng nó...nó ở...cái lấy trét lên
mặt...nghĩ sao vậy..._Mình gật đầu rồi hỏi ngược lại Dì.
-..._Dì Linh im lặng ngước mặt, môi he hé nhìn lên trời vẻ nghĩ ngợi.
Mình lúc đó đắc ý lắm, mấy khi có thể tay đôi nói lí cho Dì phải cứng
miệng đờ đẫn ra như vậy lại còn không dám nhìn thẳng vào mặt mình
nữa chứ, phải nói là chiến thắng oanh liệt khi mà tuổi đời mình còn
quá trẻ...khửa khửa khửa.
Nhân cơ hội đang ở kèo trên mình không để cho Dì kịp thở thêm một
nhịp nào mà bồi luôn cú tiếp.
-Đúng hông mà Dì nhìn trời...không hiểu được Dì luôn...haizzz..._Mình
tuy bề ngoài làm ra vẻ oan uổng lắm nhưng trong lòng lại vô cùng
sung sướng.
Thiên địa xoay vần, những tưởng Dì Linh keo này chắc hẳn sẽ phải ôm
quả rầu dài lâu mà uất hận tự dằn vặt nhưng ai dè chỉ sau câu nói
bóng gió của mình độ vài giây là Dì liền tung lời đáp trả vô cùng dã
man và không kém phần trần trụi.
-Ừm...Duy nói đâu phải không đúng...là chưa đúng hẳn hôi...cái đó là
lông đít á...dài với nhiều quá nên Dì kéo lên thắt bín cho gọn...ai dè có
cọng lạc nhịp nên mới bị...à bị chòi ra nên tui bứt...tui trét á..._Dì Linh
vừa nói vừa gật gù nhẹ trông ngây thơ lắm mợi.
-Thô bỉ...lông đít...gớm quá...nghĩ ra tới đó luôn..._Mình há hốc mồm
miệng như không thể tin.
-Nghĩ gì...hông tin coi lại nà...coi lại nà Duy..._Dì Linh nhảy qua bệ xe
đứng ngay trước mặt mình rồi thì cứ lấy tay giả bộ tốc váy lên khè
mình liên tọi.
-Á...Dì xê ra...á...đừng lại gần..mất vệ sinh..._Mình lùi lại vài bước hét
inh ỏi.
-Hôi mà...coi miếng y mà...coi miếng y...năn nỉ..._Dì Linh nhảy tưng
tưng miệng không giấu được nụ cười.
-Thôi Dì...á...thôi..._Mình dậm chân xuống đất nạt Dì.
-Thôi gì...cho công bằng mà..._Dì Linh lè lưỡi khá cute.
-Con nói công bằng...được chưa...mất vệ sinh..._Mình lườm Dì.
-Vầy sao công bằng...à...Linh hun cái huề nha..._Dì Linh mắt sáng rực
đầy nham hiểm.
-Vậy hả...mà thôi...Dì lần trước hun má con làm nước miếng nhễ nhãi
đầy mặt...con còn nhớ..._Mình đầu tiên thấy cũng hay nhưng sau đó
lại nhớ về quá khứ, chợt ớn lạnh.
-Hun phải vậy chớ...nước miếng nhiều nhiều...lại đây hun
miếng...Duy..._Dì Linh bước nhanh lại gần mình.
-Á..._Mình vứt cặp quay lưng bỏ chạy.
Mình vừa thoăn thoắt chạy vừa ngoáy mặt lại nhìn sau lưng khi mà
những bước chân đủng đỉnh của Dì Linh ngày một rõ và gần hơn.
-Duy...Duy...hun...hun miếng..._Tiếng Dì Linh nhõng nhẽo lẫn trong
gió.
Tự nhủ phải tăng tốc thật nhanh chứ với cái thân thể còn nhức mỏi
nhiều chỗ như vầy mà cà lếch cà lếch chắc không khéo mà "bỏ mạng"
mất, mình chạy ào ra sau rồi thông qua hông để xe lẳng lặng bước về
phía trước sau đó tìm một góc kín nơi gần các chậu kiểng mà ngồi lọt
thỏm quan sát xung quanh.
1 phút chưa thấy gì nhưng 2 phút sau không ngoài dự đoán, cuối cùng
thì cái bóng cao cao của Dì Linh cũng từ từ xuất hiện với khuôn mặt
cau có và láo liên nhìn tứ phía tìm kiếm mình.
Từ từ Dì đi ra giữa sân, đi lòng vòng lần mò kĩ càng bước tới những
chậu kiểng bên tay phải mà hí hỏm nhìn nhìn ngó ngó.Lúc nãy chắc là
Dì đã tìm sơ phía sau rồi cộng với việc bây giờ khi đã rà soát kĩ một
bên thì chắc cú Dì đã đoán biết được mình chỉ còn có thể trốn bên trái
mà thôi.Từng bước chầm chậm trong đôi giày búp bê đỏ chóe, Dì tiến
lại gần những chỗ kín có thể núp bên hàng kiểng mình đang ngồi với
vẻ đắc ý lắm và rồi khi lần lượt những khoảng trống được thiên nhiên
ưu đãi đã được Dì lần lượt ngó qua, chỉ còn lại đúng chỗ mình ngồi
trong hóc thì y như rằng một chiếc xe 4 bánh từ trong hẻm đi ra cán
phải một hòn đá nhỏ ven đường, khiến nó bị ép bắn vào cánh cửa
cổng nhà mình.
"...Boong..."
Cánh cửa cổng kêu vang thu hút sự chú ý của cả mình và Dì Linh, mọi
ánh mắt đều hồ hởi đổ dồn vào cái tiếng động to oành ấy mà gần như
quên mất nhiệm vụ hiện tại của bản thân.
Nhanh chóng khi chiếc xe vừa mất hút sau đường lằn cuối cùng nơi
viền gạch cây trụ cổng thì lập tức mình láo liên mắt định vị ngay chỗ
đứng hiện tại của Dì Linh mà chẳng biết tự lúc nào Dì đã bước qua
khỏi chỗ mình đứng tiến về đường luồng tính ra đằng sau.
Khuôn mặt Dì ngây ngô nhìn quanh quẩn lần cuối hàng kiểng bên trái
từ ngoài nhìn vào khỏa lấp và che đi phần nào ánh nắng ban mai đang
nhẹ nhàng chiếu xuyên qua từng kẻ lá, ánh mặt trời và cả màu sắc tươi
sáng của các bông hoa chớm nở trong giây phút bị nhòa hẳn đi như
trong một bộ phim trắng đen mà nhường chỗ cho màu da, màu tóc của
người con gái ấy.
Bất giác tim mình ngừng đập, không gian ngừng chuyển động, đâu đó
vang lên lời hát và những giai điệu thấu lòng người nghe.
Em đẹp "hơi xài" son phấn
Duyên thầm xinh thật xinh rất hiền
Không quần Jean giày cao gót
Em chọn riêng mình em...cái đầm xòe … duyên dáng
Giống như hoa kia bên thềm, ngát hương không khoe sắc màu
Ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng
...
Người đẹp rất xinh hay vì anh đang
Ngập tràn hạnh phúc bên em bừng lên khúc xuân xanh ngời
Người con gái Việt … mặc cái váy đầm
...Hu ơ hu ơ hu ơ Hu ơ hu ơ hu ờ
Mình như chết lặng, thân người cứng đờ không thể cử động mà mắt thì
mở không chớp hướng về khuôn mặt thiên thần đang nhìn ngơ ngác
kiếm tìm hình bóng của một good boy nào đó.
Phải chăng cái thứ mà thân thể mình đang cảm nhận chính là "tình yêu
sét đánh" mà giang hồ vẫn hay đồn đại, nếu quả thật cái thể loại đang
khiến cho mình run lên bần bật chính là thứ "sét" ấy thì phải thú nhận
luôn lần này không phải là lần đầu tiên mình bị Dì "đánh" cho bung
cành mà còn là vài lần trước đó nữa.
Cảm giác đó phiêu lắm, tay chân và đầu óc cứ là đà chốn nào không
cụ thể đến mức trong khoảnh khắc mông mình chạm nhẹ vào một chậu
kiểng nhỏ ngay sau lưng chẳng hiểu từ đâu ra khiến nó xoay vòng và
lăn cành cạch tạo thành tiếng.
Như đã được cài đặt sẵn, cái dáng người con gái ấy như robot quay lại
nhìn về hướng mình đang ngồi, nơi vừa phát ra tiếng động rồi nhanh
chóng chạy hí hửng lại đứng trước chỗ ẩn núp của mình dòm dòm ngó
ngó.
-Ra đây...hì...ra đây..._Dì Linh cười tươi roi rói.
-..._Mình há họng ngồi chưng hửng nhìn chăm chăm vào mặt Dì.
-Muốn Linh vô đó hả...từ từ..._Dì Linh tròn mắt nhìn mình sau đó thì
như chợt hiểu ra nên liền bước hai bước vào chỗ trống cạnh vài chậu
kiểng một cách ngon lành đinh ninh tính vào ngồi kế mình.
-Khoan...con ra..._Mình giơ tay lên lắc lắc.
Đứng dậy mình bước ra mà mặt thì cứ đỏ ửng bối rối nhìn Dì Linh với
vẻ thăm dò, lúc đó thiết nghĩ điều mà mình đang mong muốn đã quá rõ
ràng, một nụ hôn từ Dì mang tính chất "hãm phê" dù là có bị nước
miếng trào dâng nhễ nhại đầy hai má đi chăng nữa.
Nhưng trời luôn phụ lòng người, lúc không thèm thì cứ đến ầm ầm còn
khi người ta muốn thì chẳng lần được đâu ra, Dì Linh trái hẳn với câu
nói hù dọa ban nãy, từ tốn bước ra sau lưng khẽ khàng đặt tay lên hai
vai đẩy mình đi sềnh sệch.
-Nay là ngày đầu tuần...Duy khùng đi học...nhanh nhanh..._Dì vừa đẩy
mình vừa nói phong long như con nít.
Đầu mình lúc đó khá rối, đứng mở cổng mà cứ mãi đấu tranh tư tưởng
về những hình ảnh lúc nãy, "Có lẽ đó chỉ là sự rung động nhất thời của
các đấng mài râu trước một hình ảnh xinh xắn mà thôi" tự nhủ.
Cả hai sau đó cùng lên xe và chẳng mấy chốc lả lướt ra khỏi con ngỏ
nhà mình, trên đường đi quen thuộc với những hàng cây xanh gió thổi
mát rượi trái hẳn ngày hôm qua nóng nực oi bức.
-Dì Linh khùng..._Mình vịn eo Dì nói nho nhỏ.
-Hửm...gì Duy mò dú..._Dì Linh hơi ngoáy về phía sau.
-Gì mà dú...con để tay ngay eo Dì mà..._Mình gằn giọng.
-Nói vậy trúng đâu trúng...mà sao...chiện gì..._Dì cười hí hửng.
-Dì...sao Dì khoái trét con hoài dạ...bỏ đi...gớm lắm..._Mình ngao
ngán.
-Ai Linh thương...Linh mới trét chứ...dễ gì..._Dì Linh lè lưỡi với mình
qua kiếng chiếu hậu.
-Gì mà thương mới trét..._Mình thắc mắc.
-Chứ không thương mà trét chúng qánh Linh sao...ai can...hủm...Duy
can hen..._Dì Linh nói nghe trớt qớt.
-Hứ...Dì mơ đi...con hùa thêm..._Mình hứ cái rõ kêu.
-Ờ...biết mà...mà nè...nhích đít lên xíu y..._Dì thì thầm.
-Dạ gì Dì...sao..._Mình lúng túng vịn vai Dì nhích mông lên vì nãy giờ
hình như mình ngồi lên váy Dì thì phải.
-Mấy người ngồi vậy váy Linh bị kéo lên...nãy giờ làm lộ quần lót
người ta còn hỏi nữa..._Dì Linh nhích người chỉnh váy rồi quay hẳn ra
sau liếc mình vẻ khó chịu nhẹ.
-Á...con...hông biết...được chưa Dì..._Mình giật mình nhìn xuống coi
mọi thứ đã ổn chưa.
-Òi...được òi..._Dì Linh lắc người làm cả xe nghiêng theo.
Dì chở mình đến trường dặn kĩ càng khi nào sắp ra về thì nhớ gọi báo
trước để Dì đến đón tại sợ quên rồi mới quay xe đi.
Mình nhớ lúc đó hình như là tuần thứ 3 của tháng 8 thì phải, trường
vào học trước thế thôi nhưng đến tháng 9 mới khai giảng lận nên thứ 2
đầu tiên vào nhắc nhở mài nheo some lắm.
Mỗi lớp được xếp ngồi từng khu vực cụ thể để tiến hành chào cờ, mình
thì đến tương đối muộn nên lên lớp quẳng cặp là nhảy xuống sân luôn
chứ chẳng để ý nhìn ngó nhìn nghiêng ai hết.
Xuống tới nơi thì cứ gọi là thấy ghế nào trống là ngồi vào luôn thôi
chứ có thời gian đâu mà chú trọng kiếm mấy thằng bựa trong lớp chém
gió nữa.
Ngồi nghe lần lượt thầy Hiệu trưởng, Hiệu phó, Giám thị bụng bia rồi
thì Tổng phụ trách răng đe nhắc nhở các thứ, thông báo về các hoạt
động.Phần mình tối qua ít ngủ phần vì phải ngồi dưới cái nắng hiu hắt
và gió thoảng nhè nhẹ lại chẳng ai nói chuyện làm mình không khỏi
buồn ngủ mà mơ màng nhớ về những hình ảnh lúc sáng-hình ảnh về
người con gái ngây thơ mang dáng dấp thiên thần trong tà váy xòe
bông hoa lá.
-Duy...tối qua thức đêm thức hôm học bài, làm bài tập hả mậy...cái
thằng vậy mà được...có tương lai...anh like chú...ha ha..._Tiếng thằng
Trường cách mình 3, 4 ghế hướng phía trên vọng xuống the thé.
Mình lờ đờ ngước mắt nhìn thẳng về nơi vừa phát ra tiếng động thì quả
thật là nó chứ chẳng ai vào đây nữa, quái nhất là nó học lớp khác mà
cớ sao lại chui qua lớp mình ngồi ngon lành bảo đảm phải có lí do nào
đó khiến cho y nông nổi như vậy.
Liếc mình nhìn qua người ngồi kế bên nó thì bắt gặp ngay ánh mắt tò
mò của nhò Yến đang nhìn xuống khiến mình giật bắn cả "cửa mình",
rồi hiểu luôn, nó qua lớp mình ngồi để địa nhỏ Yến đây mà.
-..._Chỉ cười nhẹ với nó chứ chẳng dám nói gì vì bất giác mình có cảm
giác lành lạnh sóng lưng.
Sau buổi chào cờ tất cả các học sinh vào lớp để sinh hoạt chủ nhiệm
rồi ra chơi sau đó lại vào học ba tiết cuối nói chung bình thường
chẳng có gì để kể ngoài trừ hôm nay bàn mình chỉ có 2 người là mình
với Long đệ còn nhỏ con lai An nước bông thì vắng có phép ngay buổi
học đầu tiên chẳng biết vì lí do gì.
Tan học mình ra đứng trước cổng trường đợi, lát sau thì Dì Linh đến
đón vẫn với cái đầm xòe y như hồi sáng, hơi ngạc nhiên tẹo nên vừa
leo lên xe là mình liền ghé tai hỏi nhỏ Dì.
-Ủa...sáng giờ Dì chưa về nhà hả..._Mình vịn eo Dì.
-Ừa...qua khách sạn làm sổ sách tới giờ luôn á...sao biết à...đồ mặc
hủm..._Dì Linh hơi quay đầu về phía sau.
-Dạ..._Mình gật khẽ.
-Nay ăn cơm mua bữa nha...nhóm chị Chi có đứa nghỉ đột xuất...chị
phải qua đó trực luôn rồi..._Dì Linh nói khi xe đã chạy được dăm ba
mét.
-Dạ...mà sao có người nghĩ là thấy chị Chi đi trực thay không vậy
Dì..._Mình tò mò.
-Cái đó bên nhóm chỉ sắp xếp...Dì Linh đâu biết đâu...mà cái con bé
đó bị trừ lương hoài không sợ...nghỉ hoài...nó nghỉ thêm 2 bữa nữa là
đủ bị đuổi rồi..._Dì Linh chán nản.
-..._Mình im lặng nghĩ ngợi đôi chút.
Chắc là chị Chi làm trưởng nhóm hay gì đó nên có thành viên nào vắng
mặt thì chị phải đi trực thay.
-Nay học sao...có bị ốc vịt hông á..._Dì Linh bất giác ngước đầu hỏi
mình.
-Nghĩ sao vậy...con học mà 0 điểm..._Mình dè bĩu ra mặt.
-Ai biết...địa gái miết thì đầu nó khùng liền học hành gì..._Dì Linh
buông lời xỉa xói.
-Con địa ai đâu..._Mình thở dài ngao ngán.
-Ờm...ở chung với Linh riết thấy Duy ái ái..._Dì Linh gật lấy gật để.
-Vầng...về lẹ đi Dì...đói quá..._Mình lay nhẹ eo Dì.
Vừa lay xong là Dì Linh liền vít ga chạy vèo vèo không kể số gì ai làm
cho mình ngồi phía sau phải bấu chặt Dì mà tâm trạng thì vô cùng
hoảng loạn.
Về tới nhà mặt mình cắt không còn giọt máu phần vì đói phần vì gió
tạt đến mức khi đã yên vị trên cái ghế dựa phòng ăn mà chân mình vẫn
còn run bằn bặc.
Chẳng buồn rửa mặt, mình đợi Dì Linh bóc đồ ăn ra từ mấy cái bọc
giấy bạc kín là tạp ngay.
Đúng là giấy bạc có khác, giữ nhiệt cực tốt, bỏ vào miệng từng miếng
mà vẫn còn nóng hôi hổi.
-Duy ăn xong để đó lát dậy dọn cho...Linh lên ngủ cái...tối qua không
ngủ được mà sáng còn dậy sớm nữa chứ...nãy còn sổ sách giờ đuối
quá trời quá đất...khỏi gọi dậy nha..._Dì Linh đưa tay lên miệng ngáp
dài rồi lững thửng đi thẳng lên hướng cầu thang.
Mình ngồi ăn chầm chậm cũng chừng hơn 15 phút thì xong, đứng dậy
mình dọn dẹp, bỏ phần đồ ăn của Dì vào lồng đậy cho kín để giữ ấm
các kiểu sau đó đi ra khóa cửa chính rồi lên phòng bỏ cặp với thay
quần áo cho mát mẻ sẵn tiện mang đồ sạch xuống tầng hai tắm luôn vì
cái thời tiết thưở đó nóng không thể tả.
Đi xuống nhà vệ sinh, mình đẩy cửa vào với tiếng thở dài đầy mệt mỏi
thì y như rằng chợt thấy một bóng đen đang ngồi thù lù ở bồn cầu
nhìn ra.
Cái tướng người ấy đang một tay chống cằm một tay vắt ngang hai gối
nghĩ ngợi gì đó trong khi quần chip đen thì đã kéo xuống tới lưng
chừng hai ống chân tự bao giờ.
Là Dì Linh.
Giây phút 4 con mắt to tròn nhìn nhau khiến cho thời gian của ngày
hôm ấy tiếp tục dừng lại một lần nữa mà nhường bước cho cảm giác
ngỡ ngàng e thẹn bủa vây tứ phía.