CHAP 16: CẢM GIÁC TỰ DO…THẬT KHÓ CHỊU…
Hai tuần trôi qua thật hạnh phúc, nói là hạnh phúc bởi
vì tôi được tự do thả cửa, tự do nghênh nghênh ngòai
đường, tự do hát nghêu ngao mỗi khi buồn, tự do đi
học sớm tùy ý mình. Không còn phải nhức não vì
Thanh Phong thiếu gia nữa. Vào lớp, Thanh Phong
cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, cũng không còn
những lúc tan học chạy theo tôi mà quát nạt. Có thể
nói, bây giờ tôi và Thanh Phong như hai người xa lạ
không quen không biết. Tuy rằng có một chút gì đó
tiếc nuối trong lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị
Huyền Trân và đám con gái trong lớp khủng bố dài dài
T_T
Hôm nay, tôi thả bộ về nhà. Con ngựa sắt của tôi lại
giở chứng mà nằm lì ở nhà khiến tôi phải khổ như thế
này. Tự nhiên lúc này đây, trong đầu tôi có một suy
nghĩ lạ lùng “Phải chi minh đi chung với Thanh Phong
thì bây giờ đã về đến nhà rồi nhỉ?” rồi tôi vội vàng
gạt cái suy nghĩ ấy sang một bên. Có lẽ Thanh Phong,
cậu ấy giận tôi thật rồi. Suốt nửa tháng nay, cậu ấy
không thèm nói chuyện với tôi, không thèm nhìn tôi
lấy một cái dù là lướt qua. Tự dưng, tôi có cảm giác…
buồn…một nỗi buồn không tên….
Tôi vội xua xua những ý nghĩ thi nhau chớm lên trong
đầu mình, vì tôi biêt rằng, những suy nghĩ của tôi rất
xa vời, cả đời này tôi cũng không thể nào với tới.
- Vịt con xấu xí!
Một giọng nói vang lên phía sau. Tôi chợt mỉm cười.
Chẳng biết sao tôi có cảm giác rất rất vui khi nghe
được câu nói đó. Câu nói ấy chắc hẳn sẽ khiến nhiều
người buồn và tủi thân, nhưng tôi thì hoàn toàn ngược
lại. Không biết có phải tại vì lâu quá không được nghe
nên khi nghe lại cảm thấy vui?
- Này, làm gì thế hả? Không nghe tôi gọi à? – Thanh
Phong lại giận dữ với tôi, nhung lần này tôi lại cảm
thấy vui vui thay vì bực tức.
- Hihihi
- Làm gì mà cười vậy hả? Sao hôm nay lội bộ về thế?
– Thanh Phong vừa ngự trị trên chiếc SH, vừa hỏi tôi.
- À, không có gì, xe đạp tôi bị hư.
- Vậy à! Vậy thì…tiếp tục về đi nhé, tôi đi trước đây!
- Ơ….
Chưa kịp nói gì thì Thanh Phong thiếu gia đã rồ ga rồi
phóng đi thẳng.
Một cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Cũng có thể, nửa tháng nay, Thanh Phong không hề
giận tôi, chắc có lẽ bởi vì....tôi… không đáng để cho cậu
ấy để tâm.
Chắc có lẽ, nửa tháng nay, chỉ có mình tôi khư khư
giữ những cái suy nghĩ ấy trong lòng…
Để bây giờ, chỉ có một mình tôi thất vọng…
Quái, sao lại thấy sóng mũi cay cay thế này?
Tại ngoài đường quá nhiều bụi, hay tại một lý do nào
khác?
Quên đi quên đi, người ta là hotboy, sao có thể để
tâm đến mình chứ…
Tôi cô lắc lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ ấy trong đầu
mình.
Hà Vy, mày hãy xem như chưa từng có những ngày
tháng đó. Mày hãy xem như Thanh Phong mà mày
gặp chỉ ở trong giấc mơ, một giấc mơ mà thôi…
CHAP 17:
- Đồ ngốc, đồ khờ, làm gì mà khóc vậy hả?
Chiếc SH ban nãy quay lại phía tôi, chủ nhân của nó
cười với tôi, một nụ cười ấy khiến lòng tôi cảm thấy
ấm áp.
- Không có gì, không có gì – Tôi cố lau những giọt nước
mắt còn sót lại, cười hì hì với hắn.
- Cậu đúng là, vừa ngốc vừa khờ, nói dối cũng chẳng
có kinh nghiệm – Thanh Phong vừa mắng tôi, vừa
quăng ngay cho tôi cái nón bảo hiểm.
Lòng tôi thấy vui hẳn lên. Vui vì còn có thể nghe được
những lời quát mắng đó.
Hôm nay, cũng như thường ngày, Thanh Phong chạy
xe với tốc độ chóng mặt, cũng khoảng 60km/h. Khi
gặp một ổ gà hay ổ voi, Thanh Phong không lượn lách,
cũng không bay ngang qua mà cậu ấy giảm tốc độ
đột ngột. Thật đúng là, chuyện lạ thế giới.
Bỗng, bất chợt cậu ấy lên ga, khiến tôi như có một
phản xạ có điều kiện ôm chặt cái thân hình trước mặt.
Một cảm giác thật ấm…thật ấm….
- Ôm đã chưa? – Thanh Phong vừa lái xe vừa quay lại
nói với tôi.
- Á…á…xin…lỗi…
Tôi hoảng hồn buông cậu ấy ra, thật sự tôi không hề
hay biết tôi đã làm cái chuyện quái quỷ gì nữa.
- Mà sao cậu lại đưa tôi về? Chẳng phải cậu không để
tâm đến tôi nữa sao?
Tôi ngồi ngoài sau, thấy không có chuyện gì làm, nên
hỏi như thế, vừa giết chết sự buồn bã, vừa khiến
Thanh Phong có thể vì thế mà chạy chậm lại.
Lời nói của tôi thật có hiệu quả, Thanh Phong không
những chạy chậm lại mà bỗng dưng thắng cái “két”
khiến tôi lại phải tiếp tục ngã dúi dụi ra trước. Tôi
hoảng hốt:
- Cậu làm cái gì vậy hả? Lời dụng tôi à?
Tất nhiên, con gái ai cũng nhạy cảm trước những hành
động như thế, và tôi là con gái 100% nên hốt hoảng
trước chuyện này là bình thường thôi mà.
- Cậu mơ á? Người như cậu thì…. – Thanh Phong nhìn
tôi một lượt từ trên xuống, chắc sắp đưa tôi xuống địa
ngục rồi đây – Điện nước không có, lại chẳng xinh đẹp
gì…
Đấy đấy, tôi biết lắm mà, cậu ấy mở miệng với tôi chỉ
có thế thôi, chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Thanh Phong là
đồ vô duyên, là đồ xấu xa, là đồ chỉ biết khinh thường
người khác…
Vì thế, tôi chỉ ỉm lặng trước những lời lẽ đó. Vì đơn
giản tôi không biết phải trả lời với cậu ấy như thế nào.
Biết trả lời sao khi những thứ ấy đều do trời thương
tình mà ban cho chứ tôi không hề muốn như vậy.
- Hay là…cậu đang lợi dụng tôi?
- Cậu…cậu…
Tôi ấm ức, rất rất ấm ức…
Phan Thanh Phong, sao cậu lại có thể nói với tôi như
vậy chứ?
- Thôi, tôi đùa đấy… ở nhà…có cơm không? – Thanh
Phong cười cười với tôi như cầu hòa.
- Gì? – Tôi trợn to mắt hết cỡ nhìn Thanh Phong như
nhìn một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.
- Thính giác của cậu có vấn đề à? Tôi hỏi nhà cậu có
cơm không? – Thanh Phong nói xong câu đó và không
quên cú vào đầu tôi một cái đau điếng.
- Á.. – Tôi xoa xoa cái đầu nhăn nhó – Làm gì mà đánh
tôi? Cậu định…ăn trực à?
- Ăn trực cái đầu cậu á! – Thanh Phong lại giơ tay định
cú vào đầu tôi nhưng tôi kịp thời né được, cái này gọi
là phản xạ có điều kiện.
- Vậy chứ…gọi là gì? – Tôi ngây thơ hỏi Thanh Phong.
- Thì tôi cho cậu có dang về nhà, cậu cho tôi một bữa
cơm, như vậy có thể gọi là ăn trực không?
Tôi ngây thơ lắc lắc đầu, đúng, nếu như những gì cậu
ấy nói, thì như vậy không phải ăn trực.
- Vậy thì về!
Thanh Phong đề xe, tôi vẫn cứ thế, ngu ngơ ngồi đấy
mà không biết mô tê gì đang xảy ra.
Đi một đoạn đường, dường như thôi cảm nhận được có
chuyện gì đó không bình thường. Tôi ngây thơ hỏi
Thanh Phong:
- Cậu…ban nãy…cậu vừa nói cái gì?
- Thì về nhà cậu ăn cơm – Thanh Phong trả lời gọn hơ.
- HẢ? CÁI GÌ?????
Tôi hét lớn, volume đã đạt đến maximum, cũng chính
vì tiếng hét trời phú đó khiến Thanh Phong tiếp tục
dừng xe đột ngột.
- Cậu đúng là, phản ứng cũng rất là chậm chạp.
Thanh Phong chỉ nói một câu đó thôi trồi mặc kệ mặt
tôi đệt ra như thế nào, cậu ấy không hề biết, cũng
không thèm nhìn. Sau khi suy nghĩ lung tung, tôi mới
chợt lên tiếng:
- Nhà tôi không có đồ ăn.
…..KÉT….
Bây giờ chiếc xe của Thanh Phong đang ngự trị trước
nhà tôi.
Thanh Phong nhìn tôi như nhìn một người khờ, rồi thở
dài:
- Hà Vy ơi Hà Vy, sao cậu lại có thể phản ứng chậm
chạp đến như thế hả? Cậu định bỏ đói bổn thiếu gia
sao?
- Tôi…tôi….xin..lỗi….
- Xuống xe! – Thanh Phong quát lớn.
Tôi lủi thủi bước xuống. Thanh Phong rồ ga rồi đi thẳng.
Cậu ấy….lại giận tôi rồi….
Tôi lủi thủi bước vào trong nhà. Kỳ thật, nhà tôi không
có đồ ăn. Mẹ về thăm ngoại, 2 ngày nữa mới về.
Tôi uể oải nằm dài trên giường, định bụng ngủ một
giấc đến giờ đi học thì đi luôn. Chỉ có như thế mới
không có cảm giác đói.
Khi tôi đang lim dim trong giấc ngủ thì…
- Xấu xí! Xấu xí! Mở cửa!
Nghe tiếng gọi đó, tôi đoán chắc được chủ nhân của
nó là ai. Nhưng tôi lấy làm lạ, Thanh Phong, cậu ấy về
rồi mà, sao quay lại làm gì? Đang có ý định phá tan
giấc ngủ của lão bà bà à?
- Còn không ra mở cửa? Muốn tôi đốt nhà hay gì?
Nghe đến “đốt nhà” tôi hốt hoảng ngồi bật dậy. Ôi trời
ạ, gia tài mẹ con tôi chỉ có 1 cái nhà thôi, cậu ấy đốt
rồi mẹ con tôi ở đâu?
- Từ từ…đại thiếu gia…
Tôi làu bào mang đại đôi dép rồi ra mở cửa.
- Ngủ trong đấy hả gì mà không nghe tôi gọi?
- Ừ!
Tôi đáp cậu ấy rồi ngáp một cái rõ to. Không thèm đế
ý quan tâm xem Thanh Phong quay lại làm gì.
- Trời ơi, giờ này mà ngủ được à?
- Không ngủ thì làm gì? Thức cho cái bụng đói meo à?
– Tôi bực bội nhìn Thanh Phong, sao hôm nay cậu ấy
nói nhiều thế không biết.
- Cái gì? Cậu chưa ăn gì à?
- Nhà làm gì có đồ ăn mà ăn!
Tôi tiếp tục ngáp và mệt mỏi trả lời Thanh Phong. Trời
ơi Thanh Phong ơi, cậu nói xong thì về giùm tôi, cả gan
phá giấc ngủ của tôi mà còn đứng trơ ra đó à?
Thanh Phong nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi, thở dài rồi
chợt hỏi:
- Biết…nấu cơm không?
- Biết! – Tôi lại tiếp tục ngây ngô trả lời.
- Vậy thì nấu đi!
Nói rồi Thanh Phong quẳng cho tôi mấy bọc đồ ăn tươi
sống. Cười hì hì với tôi rồi dắt xe vào nhà.
- Gì thế này? Sao tôi phải nấu? – dường như nhận ra
sự việc gì đang xảy ra, tôi giãy nãy.
- Thế cậu không ăn à?
- Không! Tôi ngủ một giấc, đến chiều đi học luôn,
không còn cảm giác đói nữa!
- Nhưng mà tôi đói! – Thanh Phong nhìn tôi gầm gừ.
- Cậu đói thì kệ cậu, định bắt tôi làm osin cho cậu à?
– Tôi lại ngáp một cái rõ to rồi làu bàu.
- Cậu…dám sao???????
Thanh Phong hét lớn khiến tôi suýt té ngã.
- Thôi thôi được rồi, xem như làm phước một bữa.
Tôi thở dài nhìn Thanh Phong, đúng là đại thiếu gia có
khác, chỉ biết ở không mà sai vặt người khác. Dù sao
tôi cũng nợ cậu ấy một buổi dang về nhà, nên trả lại
là xong chứ gì.
Và thế là Hà Vy tội nghiệp lại loay hoay dưới bếp với
mớ đồ ăn từ trên trời rơi xuống. Còn Thanh Phong
thiếu gia đang đang say sưa giấc ngủ trên chiếc
giường yêu quý của tôi.
Đây có phải là sự khác biết giữa giai cấp tư sản và giai
cấp vô sản?
CHAP 18: BỮA CƠM NGON NHẤT
- Thanh Phong! Thanh Phong!
Tôi cố sức lay Thanh Phong dậy. Ai đời lại nhà người
khác mà ngủ ngon lành thế không biết.
- Mẹ, để con ngủ xíu nữa đi…
- @##%$%&^*
Cái gì cớ chứ? Kêu tôi bằng mẹ à? Cái tên này, chắc
chán sống rồi.
- Phan Thanh Phong! Cậu thức dậy cho tôi!
Tôi cố hết sức lay lay Thanh Phong dậy, lúc này mắt
cậu ấy thực sự mở. Cậu ấy nhìn tôi trơ trơ ra đó rồi
lẩm bẩm:
- Hạnh Như…sao em lại như thế chứ? Anh có gì không
bằng cái thằng nhãi Thanh Nam kia?
Một chút ngạc nhiên hiện lên trong tôi. Thì ra, Hạnh
Như là người Thanh Phong để ý. Hèn chi lúc trên xe
của 2 anh em nhà họ, tôi đã nhận ra sự hiềm khích
của hai anh em. Thì ra là vì chuyện này.
Tất nhiên ngoại trừ ngoại nhìn ra, Thanh Phong chẳng
có gì bằng Thanh Nam cả. Đó là sự thật cơ mà.
- Hạnh Như, Hạnh Như….
- Hạnh Như cái đầu cậu á! Tỉnh dậy cho tôi!
Tôi sắp nổi khùng lên khi cậu ấy cứ tung hoành trong
nhà tôi như thế. Cái tên Thanh Phong này, đúng thật
là…
- Ủa, xấu xí, xấu xí, ha ha, xấu xí…
- @!#@%^
- Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đẹp hơn cậu mà.
- #@$@#%$&
Đồ điên, có ai lại so sánh như cậu ấy chứ? Nhất định
Thanh Phong học rất tệ môn Ngữ Văn đây này.
Tôi thẳng tay mà đánh vào mặt Thanh Phong.
- Xấu xí, cậu muốn chết à? Sao lại đánh tôi? – Thanh
Phong ngồi bật dậy, nổi cáu với tôi.
- Ai kêu cậu cứ ở đó mà gọi tên Hạnh Như…Hạnh
Như… gọi hoài mà chẳng thèm tỉnh!
- Ơ…tôi có sao? – Thanh Phong gãi gãi đầu, rồi cười hề
hề như cầu hòa.
- Đồ điên! – tôi sẵn miệng mắng Thanh Phong một câu
rồi chạy tuốt vào nhà bếp trước khi cậu ấy nổi cơn
thịnh nộ.
**
- Cơm cậu nấu cũng được đấy nhỉ!
- Được là được thế nào?
- Nói chung, cũng nuốt vào miệng được, không thể ói
ra ngoài – Thanh Phong ngây thơ trả lời tôi.
- Cậu….
- Tôi làm sao?
- Ơ…không có gì…
Đấy, Hà Vy tôi chẳng có thể làm gì ngoài cúi đầu cho
Thanh Phong thiếu gia hành hạ. Ôi cuộc đời.
- Sao hôm nay cậu không về nhà? – Tôi vừa ăn vừa
hỏi Thanh Phong.
- Không liên quan đến cậu – Thanh Phong không thèm
nhìn tôi mà trả lời.
- Ờ…đúng vậy… - Tôi im lặng không hỏi gì nữa.
CHAP 19: LẠI TRỐN HỌC
Cả 2 đều chăm chú cho bữa ăn của mình. Thanh
Phong cũng không thèm mắng nhiếc hay quát nạt tôi
nữa. Tôi nhận ra rằng, cậu ấy đã gặp phải chuyện gì
nên mới thay đổi như thế. Nhưng tất nhiên, chuyện
đấy không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi thừa nhận, khi
không được Thanh Phong đưa đi học, có một cảm giác
hơi buồn trong tôi, nhưng đó chỉ là “hơi hơi” thôi. Và
hôm nay khi tôi nhận ra Hạnh Như có mối quan hệ
đặc biệt với 2 anh em nhà họ, tôi đã không còn bất cứ
suy nghĩ vui vơ mơ mộng gì nữa. Lý do hết sức đơn
giản, vì tôi với Hạnh Như vốn căn bản không th ể so
sánh với nhau.
Nói túm lại, tôi không muốn tìm hiểu chuyện riêng của
cậu ấy làm gì, nếu không muốn gặp họa sát thân.
- Cha cậu đâu? – Thanh Phong chợt hỏi xóa tan suy
nghĩ trong tôi.
- Mất rồi – Tôi không thèm nhìn Thanh Phong mà trả
lời.
- À, xin lỗi..
Lời nói ấy suýt làm tôi đánh rơi đôi đũa xuống đất. Đây
có phải là câu nói phát ra từ miệng Thanh Phong thiếu
gia hay không? Trước giờ chỉ có người khác xin lỗi cậu
ấy thôi, sao hôm nay lại đảo ngược tình thế thế này.
Tự dưng tôi muốn đi khám vì tôi nghĩ thính giác của
mình có vấn đề.
- Hình như hôm nay tivi có báo bão đấy – Tôi nhìn
Thanh Phong với ánh mắt đầy trêu chọc.
- Bão cái đầu cậu – Thanh Phong không ngần ngại mà
quơ đôi đũa lên dọa đánh tôi, rồi bỗng dưng cậu ấy
ngừng lại cái hành động ức hiếp người khác mà nói -
Hôm nay cậu may mắn vì bổn thiếu gia không còn
sức đôi co với cậu.
- Cậu… gặp chuyện gì à? – Tôi tần ngần một hồi lâu rồi
lên tiếng hỏi.
- Không liên quan đến cậu.
Thanh Phong lặp lại câu nói ban nãy. Rồi, có một sự im
lặng bao trùm cả hai. Trong lòng tôi tự dưng có một
cảm xúc là lạ. Lúc này, trông Thanh Phong đẹp trai hơn
thường ngày, ngay cả gương mặt suy tư trầm ngâm
hiện giờ cũng đủ giết người rồi. Mặt tôi bỗng dưng
nóng bừng lên, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra
ngoài.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn hoài không chán à? –
Thanh Phong chọt nhận ra ánh mắt kì lạ của tôi, cáu
gắt quát.
- Ờ…xin..lỗi….
Tôi xấu hổ rút lại ánh mắt vô duyên của mình ban
nãy. Chợt tôi thấy khóe môi Thanh Phong hơi nhếch.
Cậu ấy đang cười, nhưng cố không để tiếng cười bật
lên. Tôi xấu hổ chỉ biết cặm cụi ăn cho xong bữa cơm
của mình.
- Ngày nào cũng nhịn ăn thế à? – Thanh Phong lại là
người bắt chuyện trước.
- Không, chỉ khi mẹ tôi đi về ngoại nên tôi mới nhịn.
- Mẹ cậu…đi bao lâu rồi?
- 5 ngày.
- HẢ????
Thanh Phong lại được dịp sử dụng tiếng hét vốn có
của mình khiến tôi đứng tim mà làm rơi cả đũa xuống
đất.
- Vậy là gần cả tuần nay cậu không ăn trưa à?
- Cũng có thể cho là vậy.
- CẬU CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY?
Lại tiếp tục là giọng hét đó. Ôi Thanh Phong ơi, cậu
làm ơn chỉnh cái volume của cậu lại nếu không muốn
đưa tôi đi bệnh viện.
- Cậu làm gì mà hét lớn như vậy? Sợ người ta không
biết cậu có khả năng làm loa phát thanh à?
- Giờ này cậu còn đùa được à? – Thanh Phong cáu gắt
nhìn tôi – Sao không kiếm cái gì ăn mà nhịn gần cả
tuần thế hả?
- …….
Biết nói làm sao khi tôi không có khả năng về tài
chính. Mẹ tôi cũng có cho tiền tôi mua đồ ăn. Nhưng
khi con ngựa sắt của tôi giở chứng thì tôi cũng chẳng
còn tiền để mà gởi xe nữa.
- Cái đồ xấu xí kia, sao cậu ngốc đến thế hả? Cứ
không ăn uống như thế, hèn chi….
Thanh Phong liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống, rồi không
nói tiếp nữa. Tuy vậy nhưng tôi thừa biết cậu ấy định
nói gì.
- Mẹ cậu bao giờ mới về?
- 2 ngày nữa.
- Vậy thì, trong 2 ngày này, tôi sẽ ăn trực nhà cậu.
- ………….
Tôi trố mắt nhìn Thanh Phong, trong lòng bức xúc
không nói được thành lời. Trời ơi, đại thiếu gia ơi đại
thiếu gia, cậu không thể để yên ổn cho tôi được à?
- Đừng nhìn tôi như thế. Tất nhiên, gạo của nhà cậu,
còn thức ăn tôi lo.
- ………………..
- Làm gì vậy xấu xí? Không đồng ý à? Muốn tôi đốt
nhà cậu hả gì???
- Ấy ấy..không phải… - Tôi vội xua xua tay.
- Vậy thì tốt.
Đúng, rất tốt, tốt đến nỗi tôi nuốt cơm không vô nữa
đây này. Sao cậu ấy cứ thích dồn tôi vào đường cùng
thế nhỉ? Cứ dùng sức mạnh của nhà tư bản mà bốc
lột tôi. Ông trời ơi, công bằng ở đâu đây?
**
Chiếc xe SH lăn bánh chầm chậm. Đúng, tôi không nói
sai, hôm nay chắc tại hết gần năng lượng hay gì mà
nó cứ lăn chầm chậm, chậm hơn cả… xe đạp. Hay tại
vì chủ nhân của nó lại bị chập mạch nữa rồi.
Khi nỗi bực bội dồn lên đến đỉnh điểm, tôi lấy hết can
đảm mà nói với Thanh Phong:
- Còn 5 phút nữa thôi đó…
- Tôi biết! – Thanh Phong gọn hơ trả lời tôi.
- Ơ, cái cậu này, tôi nói còn 5 phút nữa là vào học rồi
đấy, cậu cứ chạy với tốc độ chậm hơn cả mạng
Internet miền núi thì khi nào mới tới trường?
- Hâhhahahahah
Đúng, là Thanh Phong đấy, cậu ấy đột nhiên bật cười
trước câu nói của tôi. Chiếc xe cũng dừng lại để Thanh
Phong thiếu gia cười thỏa thích. Tôi ngây người ra
trước phản ứng của cậu ấy.
- Mạng Internet miền núi à? Ha ha ha ha! Cậu so sánh
hay đấy xấu xí à! Ha ha ha
- ……
Hay cái đầu cậu, tôi ngây người ra một hồi lâu trước
phản ứng của Thanh Phong rồi nhận ra một điều, hôm
nay Thanh Phong chắc chắn bị chập mạch.
- Hôm nay bổn thiếu gia không còn tâm trạng học
hành nữa. Tôi muốn đi chơi!
Thanh Phong quăng cho tôi một câu gọn hơ như thế
rồi tiếp tục cho bánh xe lăn chầm chậm…chầm chậm…
mặc cho cả người tôi cứ “đơ như cây cơ” không hiểu
mô tê gì đang xảy ra. Tôi thiết nghĩ, nếu tôi có chết
cứng sau lưng Thanh Phong thì cậu ấy cũng không hề
hay biết.
- Cậu có thể…vui lòng…lặp lại câu nói ban nãy?
Chiếc xe đang lăn bánh với vận tốc 15km/h bỗng dưng
dừng lại. Thanh Phong quay người ra sau nhìn tôi rồi
thở dài:
- Xấu xí ơi xấu xí! Cứ phản ứng chậm chạp như cậu thì
dù người ta có đốt nhà cậu chắc cậu cũng cam lòng hi
sinh trong đó, nhở?
Tôi bỗng rùng mình trước câu nói của Thanh Phong,
không phải vì cậu ấy trách phản ứng “chậm mà chắc”
của tôi, bởi vì tôi không quan tâm đến vế đầu của câu
nói ấy mà bị vế sau của nó làm khủng hoảng tinh
thần. Vì không biết sao tôi cực kì dị ứng với cái từ ngữ
“đốt nhà”, và trường hợp này là một ví dụ. Thanh
Phong trơ mắt và kiên nhẫn nhìn tôi trong 4 giây, khi
thấy tôi chưa kịp phản ứng với câu nói của mình,
Thanh Phong thở dài đầy ngao ngán:
- Xấu xí….cậu đúng thật là…hết thuốc chữa…
CHAP 20: HAI NGƯỜI ĐIÊN
Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe SH của
Thanh Phong thiếu gia cứ chầm chậm..chầm chậm lăn
bánh. Tôi ngồi phái sau chỉ biêt thở dài ngao ngán vì
không xác định được chuyện gì đang xảy ra. Vì thế,
thật không ngoa khi hôm nay tivi báo rằng trời sẽ có
bão.
- Hạnh Như… là ai vậy?
Tôi ngồi phía sau xe cảm thấy vô cùng chán nản và
bực mình nên mới mở miệng hỏi. Không biết Thanh
Phong có nghe không mà không có bất kì một phản
ứng nào hết. Nếu sau câu nói ấy mà vận tốc của chiếc
xe có thể tăng lên 1 tí thì tốt biết mấy.
- Thanh Phong…cậu có thể…cho xe chạy nhanh tí được
không? – Tôi rụt rè đề nghị.
- Lúc đầu cậu sợ tôi chạy nhanh mà! Sao hôm nay lại
thế? – Thanh Phong vừa chạy xe vừa ngoái đầu lại
nhìn lại hỏi.
- Nhưng mà…
- Được thôi, vịt con xấu xí, tôi nghe lời cậu!
Ôi trời ơi, đúng thật hôm nay Thanh Phong bị chập
mạch thật rồi, toàn nói những câu khó hiểu. Và câu
này là một ví dụ. Khi chưa kịp mừng vì Thanh Phong
đã quan tâm đến tiếng nói của giai cấp vô sản thì một
“rồ” một cái. Chiếc xe lăn nhanh với vận tốc 60km/h
khiến tôi xíu nữa thì bật ngửa ra sau, may là theo
phản xạ có điều kiện, tôi đã kịp ôm Thanh Phong để
không bị rơi tự do xuống lòng đường.
- Thì ra cậu bảo tôi chạy nhanh là vì lý do này à? –
Thanh Phong nở với tôi một nụ cười thật…đểu.
- Á á… không phải, xin lỗi…xin lỗi…
Tôi xấu hổ vì cái hành động ban nãy của mình nên rối
rít mà xin lỗi Thanh Phong. Sau một thời gian suy đi
nghĩ lại về chuyện mới vừa xảy ra, tôi rất bức xúc vì
nghĩ rằng, là lỗi do cậu ấy chứ có phải do tôi đâu. Ai
bảo cậu ấy chạy nhanh như thế làm gì cơ chứ?
Nhưng..cho dù có bức xúc đến mức độ nào thì bây giờ
tôi chỉ biết im hơi lặng tiếng. Ai bảo tôi phản ứng
chậm chạp làm gì @_@
- Vịt con, cậu thật là nhàm chán!
- Ờ…ừ…
Tiếng Thanh Phong lần vào trong tiếng vù vù của gió
khiến tôi chẳng nghe được gì cả, vì thế tôi đành ừ hử
cho qua chuyện. Bỗng dưng cậu ấy bật cười ha hả
khiến tôi càng lúc càng choáng.
- Thanh Phong ơi, cậu hãy nhớ rằng cậu đang chạy với
vận tốc 60km/h đó!
Tôi hốt hoảng nhắc nhở Thanh Phong nhưng chăc cậu
ấy không hề nghe thấy nên cứ nghiêng ngả mà cười.
Ôi mẹ ơi, sao con lại phải dính với cái tên này thế???
Hu hu hu. Thật sự tôi khóc không ra nước mắt mà.
Đang chạy thì bỗng dưng Thanh Phong thắng xe cái
két khiến tôi lại phải nháo nhào ra trước. Tôi sững sờ
trong giây lát vội leo xuống xe. Thì ra có một chú mặc
áo vàng đang đứng đấy mà quơ quơ cái cây chặn xe
Thanh Phong lại. Dù cho tôi có phản ứng chậm chạp
như thế nào thì cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Phiền anh đưa giấy tờ! – Chú cảnh sát giao thông
đang nhìn vào Thanh Phong và nói.
- Không có! – Thanh Phong trả lời gọn hơ rồi nghênh
nghênh cái mặt lên khiến chú cảnh sát không nén
được sự bực tức.
- Phiền anh hợp tác với chúng tôi!
- Tôi vẫn đang hợp tác đấy thôi! – Vẫn là cái mặt
nghênh nghênh đó, Thanh Phong, cậu ấy chán sống
thật rồi – Vậy ông cho tôi hỏi, tôi đã vi phạm cái gì?
- Chạy quá tốc độ quy định trên đư