CHAP 50: KHÔNG THỞ ĐƯỢC
Tôi lững thững bước vào bệnh viện, trên chiếc giường
nơi cửa sổ kia có một tia nắng, một tia nắng ban mai
đang dần tắt đi. Tia nắng ấy vẫn tắt lịm, tắt lịm mặc
cho mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Tôi nhìn Thanh
Phong nằm bất động trên giường, gương mặt trắng
bệt, bàn tay vẫn không buồn cử động, đôi môi không
buồn mỉm cười. Sao tự dưng tôi thấy nhớ đôi môi ấy,
nhớ nụ cười ấy, nhớ cả tiếng quát nạt và trêu chọc
nhiều lần khiến tôi phát điên lên ấy. Giờ đây tôi chỉ
mong Thanh Phong có thể ngồi bật dậy mà mắng vào
mặt tôi, mắng rằng tôi “không có chất xám” hay
“phản ứng chậm chạp” cũng được. Chỉ cần tôi có thể
được nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày, được nghe giọng
nói ấy mỗi ngày, như vậy đã quá đủ rồi….
Tôi chợt bật cười, trời ạ, sao tôi lại có thể có suy nghĩ
“sến như con hến vậy chứ?” không lẽ.. không lẽ…. tôi
đã thích Thanh Phong rồi sao? Không thể, không thể
có chuyện đó được. Tôi vội lắc lắc đầu để không phải
suy nghĩ lung tung. Có thích Thanh Phong hay không,
chọn ai trong hai anh em nhà họ? đối với tôi chuyện
đó đã không còn là quan trọng nữa. Chỉ cần giờ đây
Thanh Phong có thể tỉnh lại, tôi mới có thể yên lòng
và không cảm thấy có lỗi với mọi người, với Thanh
Phong và cả với dì Mỹ Lệ nữa.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ bước vào, một người phụ
nữ đang nhẹ nhàng cố bước thật chậm để không làm
phiền người trong đây. Trên đôi mắt bà ấy còn vương
vấn và thấm đượm 1 nỗi buồn không tên. Tất cả mọi
lo lắng và suy tư đều hiện lên rõ mồn một trên đôi
mắt ấy. Giờ tôi đã hiểu vì sao cả Thanh Phong và
Thanh Nam đều mang một ánh nhìn sâu thẳm như
muốn hút hồn người đối diện.
- Dì Mỹ Lệ! – Tôi khẽ nói.
Dì Mỹ Lệ khẽ gật gật đầu, dì bước đến bên Thanh
Phong, lặng người nhìn con trai mình đang mê man
bất động trên giường, chợt dì cất tiếng hỏi trong vô
thức:
- Mấy ngày rồi con?
- Dạ… 3 ngày rồi ạ… - Tôi lí nhí.
Dì Mỹ Lệ khẽ thở dài, một chút nước mắt còn vương
vấn trên khóe mi. Dì lặng người ngồi đấy một hồi lâu,
rồi chợt nói:
- Tội cho con quá, cứ phiền con chạy ra chạy vào bệnh
viện.
- Dạ không sao đâu dì ơi – Tôi cố phân bua – Với lại…
chính Thanh Phong là người cứu con mà…
- Biết đến khi nào thằng Phong mới tỉnh lại đây? – Dì
Mỹ Lệ thở dài – Con với cái, cứ bắt mẹ nó lo lắng suốt
thế này này.
Tôi im lặng ngồi đấy nhìn mẹ con họ. Một phụ nữ 40
đang ngồi đau buồn vật vã vì một thanh niên 16 đang
bỡn cợt nằm lì trên giường. Tôi nén tiếng thở dài, lặng
lẽ bước ra ngoài.
Ngoài trời gió thu nhè nhẹ, từng cơn gió bám riết vào
da vào thịt tôi. Tôi cứ bước đi trong vô thức, trong nỗi
tuyệt vọng dâng đầy và trong niềm hi vọng mong
manh nhỏ nhoi. Chẳng biết sao tôi thấy mắt mình đỏ
hoe, sóng mũi cay xè, không biết vì gió bụi hay vì một
nguyên nhân nào khác?
*---*---*---*---*---*
Hai tháng trôi qua thật nhẹ, nhẹ đến nỗi người ta cứ
ngỡ rằng thời gian rất dễ dàng qua đi. Riêng với tôi,
hai tháng, cứ như hai thế kỷ. Ngày nào tôi cũng vào
bệnh viện, nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của Thanh
Phong, nhìn mái tóc đen xuề xòa trước trán khiến tôi
nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Một công tử con
nhà giàu dáng vẻ ngông nghênh hống hách với nụ
cười nửa miệng đầy giễu cợt. Một câu ấm quen thói
được nuông chiều từ nhỏ nên dần dần tạo thành thói
quen ức hiếp người khác. Tôi chợt cười, trước kia tôi
ghét Thanh Phong là thế, căm thù Thanh Phong là thế,
tại sao bây giờ… bây giờ… Thanh Phong đối với tôi lại
đáng yêu đến thế này cơ chứ? Nhìn Thanh Phong bất
động trên giường, tim tôi đau nhói từng cơn, thắt lại
như muốn rỉ máu.
- Tôi khó thở lắm cậu biết không hả Thanh Phong?
Cậu làm ơn nói chuyện với tôi đây này, nhìn tôi mà
nói đây này, cậu muốn mắng tôi cũng được, muốn
chửi tôi cũng được, muốn suốt ngày gọi tôi bằng Vịt
Con Xấu Xí cũng được, chỉ mong…chỉ mong cậu đừng
im lặng như thế nữa… Thanh Phong ơi…
Tôi nắm chặt bàn tay Thanh Phong, bàn tay đã từng
khiến tôi ấm áp, bàn tay đã từng nắm chặt tay tôi khi
còn hơi thở cuối cùng. Tôi cứ thế, khóc sướt mướt. Hai
tháng nay có ngày nào mà mắt tôi được nghỉ ngơi
đâu. Hễ rãnh khi nào tôi vội lật đật chạy vào bệnh
viện thăm Thanh Phong, hễ rãnh khi nào là tôi lại
nghĩ đến Thanh Phong. Kinh khủng hơn nữa là Thanh
Phong còn đi sâu vào giấc mơ của tôi khiến tôi liên tục
gặp ác mộng.
- Thanh Phong, cậu biết không, lớp mình biết tin cậu
bị thương đã đến thăm cậu này. Cậu biết không, lớp
mình sẽ không bị tách nữa, vì chuyện của cậu đã
chấn động lên tận hiệu trưởng và vì lớp phản đối việc
tách lớp nên nhà trường cũng chịu thua bọn này. hì hì.
Mà cậu biết không, tôi là người xung phong việc phản
đối đó. Tôi không phải thích làm nổi đâu, chỉ là tôi
thay thế cậu quậy phá trường tí tí thôi hà! Hì hì.
Thanh Phong cứ nằm yên đó, còn tôi thì cứ ngồi đấy
mà kể lể đủ thứ chuyện trên đời. Chuyện tôi kể toàn
là chuyện vui, thế nhưng không hiểu sao… nước mắt
tôi cứ trực trào. Nhìn Thanh Phong bất động như vậy,
tôi chỉ ước tôi có thể đánh một cái thật đau vào người
cậu ấy để cậu ấy có thể ngồi bật dậy mà mắng tôi.
Thế nhưng đó là chuyện không thể, cho dù tôi có đánh
cậu ấy đến…lồng phổi thì Thanh Phong cũng không hề
có phản ứng gì. Thiết nghĩ nếu Thanh Phong bình
thường cũng dễ dãi và dễ ăn hiếp như thế thì tôi đã
không từng ghét cậu ấy đến như vậy. Mà nghĩ lại
cũng lạ, nếu Thanh Phong không hung hăng, không dữ
tợn, không nóng tính và đặc biệt là không khinh
thường người khác thì tôi có thể quen cậu ấy được
không? Nếu Thanh Phong không phải là tay sát gái
lừng danh thì tôi có thể không chấp nhận lời tỏ tình
của cậu ấy được không? Ai bảo Thanh Phong xem con
gái như trò chơi, xem tình yêu như một trò cá cược và
xem tôi không khác gì một người lập dị. Ừ thì Thanh
Phong là thế, Thanh Phong chỉ có thể là thế…
Nhưng trong tâm trí tôi giờ này, hình ảnh Thanh Phong
hiện lên là một chàng trai mặc áo sơ mi đen lao vào
cứu tôi để rồi chiếc áo đen ấy đã vô tình bị nhuộm
màu đỏ tươi của máu, là một thanh niên mỉm cười
yếu ớt nhìn tôi và nắm chặt bàn tay tôi trong những
giây phút sắp phải đối diện với thần chết, và là người
con trai đầu tiên khiến tôi khóc vì sự hi sinh của cậu
ấy và câu nói “Hãy đợi cho đến khi tôi trở ra”
Tôi khẽ đưa tay lên mặt Thanh Phong, sờ nhẹ qua
sóng mũi cao và đôi mắt sâu thẳm, qua hàng mi vong
vút và chân mày đen đậm, tôi khẽ nói:
- Ừ thì tôi sẽ đợi, đợi cho đến khi nào cậu chịu mở
mắt ra, ngồi bật dậy và nói “Tôi thích cậu”
*---*---*---*---*---*---*---*---*
Sáng sớm tôi cùng mẹ rảo bước khắp chợ, tìm mau đủ
thứ món mà hai mẹ con dự định sẽ làm. Dì Ngọc, à
không, phải nói là “mẹ ruột” của tôi, mẹ Ngọc và ba
Quốc Nam đã nhiều lần khuyên nhủ tôi nên về sống
với gia đình họ, tôi bảo rằng tôi sẽ dành thời gian suy
nghĩ và sẽ trả lời sớm nhất có thể. Lúc ấy mẹ Ngọc cứ
nhẹ nhàng, ôn tồn nắm tay tôi và nói “Con cần gì phải
suy nghĩ, người ta nói “một giọt máu đào hơn ao
nước lã”, mẹ không biết thì thôi, mà đã biết con là đứa
con mà mẹ rứt ruột đẻ ra thì tình mẫu tử thôi thúc mẹ
muốn sống cạnh con, muốn chăm lo cho con”, còn ba
Quốc Nam thì nghiêm khắc nói “Con gái con đứa gì
mà cứ cực nhọc mà buôn gánh bán bưng vậy à? Hèn
chi cả người đen nhẻm thế kia”. Lúc ấy tôi chỉ cười
mỉm, cười mà trong lòng có hàng ngàn nỗi lo lắng. Mẹ
tôi không thích mang ơn người khác, huống hồ chi
chuyện ngày xưa là do chủ ý của mẹ, như vậy mẹ đã
nợ mẹ Ngọc một ơn rất lớn. Bây giờ sao có thể mặt
dày mà ở chung với họ được. Tôi hiểu những gì mẹ tôi
đang suy nghĩ nên cũng không dám nhắc đến chuyện
đó nữa. Tuy vậy tôi hoàn toàn có thể lựa chọn cuộc
sống sau này của mình, mẹ tôi bảo sẽ không buồn và
sẽ không phiền lòng cho dù tôi có quyết định thế nào
đi nữa. tôi hoàn toàn có thể quyết định xem một vịt
con xấu xí có thể sống một cuộc sống của nàng thiên
nga hay không. Tôi hoàn toàn có thể lột xác hoàn toàn
nếu tôi có một quyết định làm đứa-con-ngoan của ba-
mẹ-ruột mà mình không biết mặt suốt 16 năm qua.
Nhưng tôi không thể đưa ra một quyết định dứt
khoát, chỉ có thể cứ lần lựa, cứ lập lờ như thế. Tôi yêu
mẹ tôi nhưng cũng không thể không quan tâm đến
người mẹ đã mang thai mình 9 tháng 10 ngày. Tôi thật
sự rất rối không biết mình nên giải quyết thế nào cho
phải.
Nhìn mẹ đi bên cạnh, tôi muốn hỏi mẹ lắm, nhưng rốt
cuộc thì tôi không thể mở miệng được. Nhìn những
giọt mồ hôi còn vương vấn trên trán cùng với nụ cười
nở trên gương mặt của mẹ, tôi không thể cất lời. Đành
thôi tôi nghĩ mình nên có 1 quyết định rõ ràng. Tôi sẽ
trả lời cho họ, vào 1 ngày nào đó…
Từ cái ngày trong bệnh viện ra, dì Mỹ Lệ dường như
suy sụp hoàn toàn, vì thế Thanh Nam phải nghỉ học
để có thể thay mẹ mình quản lý môt phần nào đó
trong công ty. Để dì Mỹ Lệ an tâm phần nào, tôi đã
thường xuyên đến thăm và động viên dì. Những lúc ấy
tôi luôn thấy Thanh Nam lạnh lùng trên bàn làm việc,
mệt mỏi với từng con số và những hợp đồng hay dự
án đầu tư gì gì đó. Mà kể cũng lạ, Thanh Nam đã từng
học qua trường lớp kinh doanh lần nào đâu, nghiêm
trọng hơn là chưa hoàn thành xong bậc trung học
nhưng những quyết định về dự án mà cậu ấy đưa cho
dì Mỹ Lệ xem, dì đều mỉm cười gật đầu nhìn Thanh
Nam đầy tự hào. Có những lúc Thanh Nam thấy tôi
đến nhà liền bỏ bàn làm việc và rót cho tôi 1 cốc nước:
- Dạo này anh Phong thế nào rồi Hà Vy?
Tôi khẽ cúi đầu, tôi không muốn nghe nhắc đến
chuyện gì, mọi chuyện vẫn bình thường, vẫn như thế,
không có gì tiến triển. Thanh Phong vẫn nằm bất động
như pho tượng, cho dù tôi có đánh đấm chửi rủa thế
nào cũng không xi nhê. Chuyện đã đến nước này thì
tôi chỉ còn cách bất lực thôi.
Thấy tôi không trả lời, Thanh Nam không nói gì thêm
nữa. Vì cậu ấy hiểu những gì tôi đang suy nghĩ. Thanh
Phong một tay vân vê cốc nước, đôi mắt cứ nhìn
những gợn sóng li ti trong đó rồi chợt nói trong vô
thức:
- Tôi sẽ phải đi Mỹ một thời gian.
- Để làm gì? – Tôi vô cùng ngạc nhiên – Lại du học à?
- Trời đất, giờ này còn “du” với “học” gì nữa – Thanh
Nam bật cười – Là vì Hạnh Như, sau cơn đau tim ngày
hôm đó, bệnh tình cậu ấy càng lúc càng nặng, dì Ngọc,
à không, là mẹ cậu, đã nhiều lần khuyên Hạnh Như
nên ra nước ngoài chữa trị nhưng cậu ấy vẫn bướng
bỉnh không chịu đi. Tôi nghĩ chắc tại vì Hạnh Như
muốn chuộc lỗi với mọi người – Thanh Nam trầm tư
nói với nét mặt không được vui cho lắm.
Tôi đặt khẽ ly nước lên bàn, mỉm cười nhìn bàn làm
việc của Thanh Nam, đầy rẫy với những bộ hồ sơ và
dự án:
- Thế còn công việc ở đây?
- Vì thế tôi mới định nhờ cậu, cậu thấy đấy, mẹ tôi đã
suy sụp rất nhiều từ ngày anh Phong vào viện nên
không thể một mình mà gánh vác công ty được, vì thế
cho nên…
- Sặc! – Tôi phun mất hết ngụm nước đang uống – Vậy
là cậu định nhờ tôi…
- Đúng vậy!
- Thôi, đừng đùa nhé! – Tôi ngơ ngác – Tôi chả biết gì
về những con số cứng ngắc không biết di chuyển đó
đâu, lại thêm kế hoạch đầu tư dư án gì gì đó. Cậu có
moi hết cả óc trong hộp sọ của tôi ra cũng không có
chỗ chứa những thứ vô vị đó đâu!
Thanh Nam bật cười:
- Tôi còn chưa giao công việc mà cậu căng thẳng thế,
cậu chỉ việc làm thư ký cho mẹ tôi là được. Cậu học
rất tốt môn toán mà phải không?
- Này! Có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ làm thư ký là
tính những phép toán như 1+1 = 2 à? – Tôi cố biện minh
để tránh né nhiệm vụ mà Thanh Nam không thương
tình mà giáng vào đầu mình.
- Cũng tương tự như vậy! – Thanh Nam cố khuyên giải
tôi – Nhưng trong kinh doanh thì 1+1 không phải bằng
2 đâu, mà 1+1 phải bằng 10, hiểu chưa?
- Thôi! Tôi không hiểu nỗi đâu, ai đời bắt một người
chưa hoàn thành xong chương trình lớp 10 lại có thể
làm thư ký cho tổng giám đốc chứ? Cậu không thấy
nực cười à? Còn người ngoài, người ta sẽ suy nghĩ thế
nào đây?
- Cậu không phải lo! – Thanh Nam vẫn ôn tồn – Thứ
nhất, tôi cũng như cậu, thế sao tôi có thể làm được,
còn cậu thì không?
- Tôi…
Tôi ngơ ngác như con nai tơ.
- Thứ hai, cậu không phải người ngoài, trên danh
nghĩa cậu đã là con gái độc nhất của tập đoàn Nhật
Long, là con dâu tương lai của tập đoàn Long Phụng.
- Ơ hay, sao lại có thể….
Tôi ngây người ra như con ngố.
- Vì vậy, bây giờ cậu không làm thì sau thì cũng phải
làm, bây giờ làm quen đi là vừa.
- Ô hay, chuyện này …. là thế lào?????? – Tôi hoàn
toàn bất lực.
Trước những lời nói đầy logic kia, tôi hoàn toàn tâm
phục khẩu phục mà nghe theo mệnh lệnh. Đã nói
trước rồi, nói chuyện với anh em nhà họ Phan cũng
chỉ rước vào thân nỗi thất bại thảm hại mà thôi.
- Thôi đã tối rồi cậu về nhà nghỉ đi, mà này, trưa ngày
mai rãnh thì đem tí bánh qua cho tôi ăn với, tự dưng
thèm bánh nhà cậu ghê!
Thanh Nam nhìn tôi cười lém lỉnh, chợt thấy mặt mình
đỏ bừng lên trông thấy. Tôi sờ vội mặt mình rồi xấu hổ
lí nhí:
- Vậy tôi về trước!
Rồi tong 1 ga đi thẳng về nhà.
Thanh Nam! Thanh Nam! Đợi em với!
Giọng Hạnh Như lảnh lót ngay sau Thanh Nam, cậu ấy
đang vác 1 ba lô và đang kéo 1 vali nặng chịt, ấy thế
mà đi nhanh như cắt làm Hạnh Như đuổi theo muốn
hụt hơi. Tôi theo sau Hạnh Như ra đến sân bay để tiễn
Thanh Nam:
- Nà…này…này….cậu là siêu nhân hử? – Tôi thở hổn
hển.
- Ai bảo cậu chạy theo sau làm gì? – Thanh Nam
không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, lạnh lùng đáp.
- Ơ hay, thế ai dặn tôi nhất định phải ra sân bay tiễn
cậu vậy nhỉ? – Tôi bức xúc.
Hạnh Như vừa lật đật chạy đến, mồ hôi còn vương
vấn trên trán. Cậu ấy cười với Thanh Nam thật tươi:
- Anh Nam này, anh chạy nhanh quá đấy!
- Không phải cậu ấy chạy, cậu ấy chỉ đi thôi mà
nhanh đến thế, đúng là không bình thường – Tôi buột
miệng.
Thanh Nam khẽ cười, tôi rất ít khi thấy cậu ấy cười,
nhưng không biết sao dạo này cậu ấy cười nhiều thế
không biết. Tôi chợt đỏ mặt khi phải đối diện với nụ
cười đó, xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt đó. Cảm xúc
trong tôi cứ lộn tùng phèo lên hết.
Hạnh Như chợt ôm tôi thật chặt:
- Hà Vy! Cho tôi được xin lỗi cậu vì tất cả những gì tôi
đã gây ra cho cậu. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cả Thanh
Nam lẫn Thanh Phong đều quan tâm lo lắng cho cậu
đến thế. Cậu là một cô gái luôn luôn đơn giản và
thuần khiết, cậu luôn khiến bản thân mình chịu thiệt
vì lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Cậu hoàn toàn
trái ngược với tôi. Có lẽ tôi nên có thời gian để suy
nghĩ lại những gì mà mình đã làm trong suốt thời gian
qua. Có 1 điều chắc cậu không biết đâu, cậu là một cô
gái rất rất dễ thương đấy Hà Vy à!
- Tôi rất quý cậu Hạnh Như! – Tôi chợt bật khóc.
- Hà Vy, tôi còn nợ cậu hàng ngàn hàng vạn lời xin lỗi
– Hạnh Như cũng khóc theo.
Thanh Nam nhìn hai chúng tôi khóc nỉ nê xong mới có
dịp mở miệng:
- Ở Việt Nam nhớ giữ gìn sức khỏe, trời này gần Tết rồi
nên gió bắt đầu se lạnh, nhớ phải mặc áo ấm, à còn
nữa, nhớ ăn uống điều độ, đừng bỏ bữa như lúc trước
nữa, còn nữa….
- Phan, Thanh, Nam! – Tôi ngắt lời – Tôi biết rồi, mà
này, sao hôm nay cậu nói nhiều thế nhở? Tôi nhớ khi
lần đầu gặp cậu cậu rất tiết kiệm calo như thể sợ hao
tổn nguyên khí quốc gia mà.
Cộc.. ! Âm thanh gì đây? Là âm thanh của một bàn
tay vừa cốc nhẹ lên đầu tôi. Tôi ngơ ngác ngước lên.
Quái lạ, nói chuyện với anh em nhà này phải mang
đôi guốc cao gần cả tấc, nếu không sẽ có ngày tôi
được đưa vào bệnh viện vì gãy cổ mất.
- Hơ, cậu làm gì mà đánh tôi? – Tôi xoa xoa chỗ bị
cốc, ngơ ngác.
- Cậu ngốc quá đấy! – Thanh Nam buộc miệng – Tôi
đánh cho cậu nhớ tôi thôi chứ không có gì đâu!
Hạnh Như đứng bên cạnh cười toe toét, tôi tiu nghỉu
như mèo bị cắt tai, lí nhí nói:
- Biết rồi… khổ lắm…nói mãi…
Thanh Nam bật cười, cậu ấy kéo tay Hạnh Như:
- Đi thôi!
Tôi đứng đấy nhìn bóng dáng hai người họ khuất xa
khỏi tầm mắt. Chợt bật cười 1 mình, tự dưng giờ đây
tôi cảm thấy mình hạnh phúc. Một hạnh phúc nhỏ nhoi
đơn sơ hòa quyện với một chút ít hi vọng len lỏi trong
lòng. Hi vọng gì đây? Hi vọng trong tôi có thể cân đo
đong đếm được sao? Hi vọng trong tôi có thể sánh
bằng với nỗi thất vọng đang tràn ập đến hay sao?
Thanh Nam đã đi Mỹ, Thanh Phong vẫn nằm lì đấy.
Giờ đây chỉ còn một mình tôi với nỗi cô đơn trơ trọi.
Lững thững bước vào bệnh viện, bàn chân tôi vô thức
bước chầm chậm chầm chậm. Tôi sợ nếu bước đi
nhanh quá sẽ khiến hi vọng trong tôi nhanh chóng bị
vụt tắt. Tôi sợ sự thật phũ phàng sẽ đến nhanh hơn
mình tưởng. Bước đến phòng Thanh Phong, tim tôi lại
đau nhói lên từng hồi. Thanh Phong vẫn bất động nằm
đấy, vẫn không cho tôi chút hi vọng nào dù chỉ là
mong manh nhỏ nhoi.
Tôi đau xót nhìn người con trai trước mặt, người con
trai đã từng nói yêu tôi, từng nói muốn che chở bảo vệ
tôi suốt đời mà bây giờ lại để tôi chăm sóc lại như thế
này. Tôi mỉm cười trong vô thức, ngồi phịch xuống
ghế cạnh giường bệnh, giở cặp ra và lấy một xấp tài
liệu mà dì Mỹ Lệ giao cho. Từ ngày được “giáo sư”
Thanh Nam chỉ dạy, tôi cũng có chút ít kinh nghiệm
trong thương trường, nhưng chỉ là ti tí thôi, đủ để phụ
giúp dì Mỹ Lệ làm một số việc, như thế là quá rồi. Đầu
óc tôi không được sâu lắm nên không thể chứa nhiều
kiến thức và kinh nghiệm, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi.
- Cậu ngoan ngoãn mà nằm yên đó nhé! Tôi làm việc
tiếp đây! – Tôi nói nhỏ với Thanh Phong.
Nhưng, khi mở xấp tài liệu đó ra, tôi không tài nào tập
trung được. Hễ cứ muốn tập trung thì hình ảnh Thanh
Phong cứ hiện về trong tôi. Cố xua xua mãi như hình
ảnh ấy cứ chập chờn trong trí nhớ. Tôi đành gấp tài
liệu lại, thôi không làm nữa. Rồi quay sang Thanh
Phong:
- Thanh Phong xấu xa kia, cậu có tỉnh lại hay không
hả? cậu cứ thích nằm lì đấy cho hao tốn nguồn tài
nguyên quốc gia à? Cậu bảo là thích tôi, bảo là yêu
thôi, thế sao cứ bắt tôi chăm sóc cho cậu thế này? Tốt
nhất cậu nên tỉnh lại ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ
siết cổ cậu cho cậu chết quách đi cho xong.
- ………….
- Nè nè Thanh Phong, cậu cứ ngoan cố không chịu
tỉnh lại à? Muốn gì đây hử? muốn gì? Nói xem nào?
Cậu mà tỉnh lại tôi sẽ xé xác cậu ra rồi quăng cho heo
ăn, đồ Thanh Phong chết bầm, đồ Thanh Phong chết
tiệt, đồ Thanh Phong xấu xa, đồ…đồ…Thanh Phong biến
thái…. @$@#%$#&^%$%$#
Và hàng ngàn hàng vạn câu **** rủa mà tôi sang tạo
ra đều được truyền đến tai Thanh Phong. Ấy thế mà
Thanh Phong cứ nằm yên đấy, không hề có phản ứng,
cũng chẳng có chút gì gọi là bức xúc. Phải thôi, nếu lúc
nào Thanh Phong cũng không hề có sức phản kháng
như thế này thì cuộc đời của tôi toàn là mùa xuân rồi.
*---*---*---*---*---*---*---*
Reng…reng…reng….
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. Dụi dụi mắt,
tôi làu bàu bước đến nghe điện thoại:
- Alo.
- Có phải nhà Hà Vy không con?
- Dạ, cô là?
- Mẹ Ngọc nè con!
- Dạ… con chào mẹ, có chuyện gì ạ?
- Trưa nay mẹ muốn mời con và mẹ con đến nhà ăn
cơm, được chứ?
- Dạ…
- Được rồi, nhớ đến nhé, mẹ đã bảo người đến rước rồi.
Vậy nhe! Chào con!
Ngắt điện thoại, tôi khẽ thở dài. Từ lúc quen biết mẹ
Ngọc, từ lúc biết mẹ Ngọc là mẹ ruột của mình, chưa
có lần nào tôi có thời gian trò chuyện với mẹ. Có phải
chăng cuộc sống quá bận rộn khiến tôi lãng quên
người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra tôi hay
không? Có phải tôi đã quá vô tâm? Nếu hôm nay mẹ
Ngọc không điện về nhà, tôi cũng sẽ không biết khi
nào có cơ hội để nói chuyện với mẹ. Hà Vy à, mày vô
tâm quá rồi đấy…
*---*---*---*---*---*
Bữa cơm diễn ra thân mật hơn cả tôi tưởng tượng. Mẹ
Ngọc không hề trách mẹ tôi vì chuyện 16 năm trước,
cũng không hề xét nét xem 16 năm nay đã chạy chữa
cho Hạnh Như thế nào. Mẹ Ngọc tươi cười gắp thức ăn
cho tôi:
- Con phải ăn nhiều vào Hà vy à, con ốm nhom thế
kia, chả trách thằng Phong cứ không chịu ngồi dậy.
- Dạ… - Tôi ngơ ngác –Vậy thì có liên quan gì ạ?
- Thì con cứ bồi bổ cho bản thân mình nhiểu vào, để
khi nào thằng Phong tỉnh lại, nó sẽ phải ngất xỉu 1
lần nữa khi nhìn thấy con đấy, hiểu chưa?
Cả bàn ăn cười nghiêng ngả, tôi xấu hổ cặm cụi ăn hết
phần cơm của mình, lâu lâu lại ngước lên xem phản
ứng của mẹ mình.
- Thằng Phong nào vậy chị Ngọc?
Mẹ tôi chợt ngưng đũa hỏi, chết tôi rồi, để mẹ tôi nhớ
ra Thanh Phong là cái tên vô duyên vô phép tắc hôm
bữa, thế nào mẹ cũng nổi trận lôi đình lên cho mà coi.
- Thằng Phong là con của chị Mỹ Lệ, cũng là con trai
của tổng giám đốc tập đoàn Long Phụng đấy chị
Hương à!
- Con trai chị Mỹ Lệ… vậy là…..
Chết rồi, mẹ tôi sắp nhớ ra rồi. Oh my god, phù hộ
cho con ~.~
- Cái thằng vô duyên mất lịch sự hôm bữa phải
không Hà Vy?
Câu hỏi của mẹ tôi như con dao đâm ngay vào cổ
họng tôi khiến tôi ú ớ không phát ra được âm thanh
nào. Nghiêm trọng hơn là cả bàn ăn đều chăm chú
nhìn tôi như nhìn 1 vật thể lạ, này này, có cần phải
nghiêm trọng vấn đề đến vậy không?
- Dạ…
Sau 10s cố lấy lại tinh thần, tôi đã cất lên được tiếng
nói đầu tiên và cũng là tiếng nói duy nhất trong câu
nói của mình. Mẹ tôi nhìn tôi một hồi lâu như không
tin vào tai mình. Tôi nín thở nghe những lời phán xét
của mẹ. Cảm giác giờ đây của tôi không khác gì cảm
giác của mấy tên tù nhân bị phán tội tử hình sắp
“được” đưa lên máy chém vậy.
- Thế… nó bị gì mà vẫn chưa tỉnh?
Ôi zào, hú hồn…. @_@
- Dạ… vì Thanh Phong chịu thay cho co