watch sexy videos at nza-vids!
Wap Hack Game
Wap Tải Game Miễn Phí
HOMEAvatar OnlineTRUYÊN TEEṆ
Cũi 3d, Cũi Giường Linh Hoạt ,Cũi Đa Năng Cho Trẻ Em

[Truyện ma] Bóng Ma Đêm Khuya Ánh Trăng

ủa cha cô:‘;’;Mùa Xuân Canh Thân, đánh dấu
ngày mặt trăng của chúng ta ra đời! Cám ơn em Thu
Hà!’;';
- Thu Hà là người trong ảnh này?
Bà Cẩm Tú không đáp thẳng, nhưng câu nói tiếp
theo của bà đã như câu trả lời:
- Đã lấy tôi rồi mà lúc nào cũng Thu Hà, cũng em ơi,
em hỡi! Và cũng đi tìm vầng trăng non cho bằng
được, trời ơi!
- Trăng non là gì mẹ? Ai là mặt trăng của ba như lời
trong ảnh này?
- Hãy tìm cha con mà hỏi!
Vừa nói bà vừa vụt chạy bay ra ngoài.
- Mẹ!truyện hay tại zing10g.sextgem.comÔng già Mười hình như đã chứng kiến từ đầu đối thoại
giữa hai mẹ con, ông nhẹ giọng nói:
- Cô hãy để cho bà tĩnh tâm đã. Chính bức ảnh này
đã khiến cho bà bị sốc đó!
- Nhưng…sao lại sốc? Người trong ảnh là ai ông Mười
biết không?
Ông già nhìn thẳng vào Thu Hoa một lúc, rồi hỏi:
- Cô có thật sự muốn biết không?
- Ông Mười biết thì kể cho con nghe đi. Bà ta tên
Thu Hà phải không?
- Phải! Bà ta tên Thu Hà, bởi vậy bà đặt tên cho các
con đều bắt đầu cũng bằng chữ Thu. Thu Nguyệt,
Thu…
Ông lại nhìn Thu Hoa và ngừng lại. Linh tính của Hoa
hiểu đang có điều gì đó liên quan tới mình, cô hỏi
nhanh:
- Còn Thu gì nữa? Ông già Mười trầm ngâm một lúc
mới tiếp lời:
- Trước khi kể tới những tên Thu khác tôi xin kể cho
cô nghe chuyện về cái chết của cô Thu Nguyệt, con
gái lớn của bà Thu Hà này.
Ông đằng hắng lấy giọng, mà có lẽ cũng để lấy bình
tĩnh. Hôm đó là một đêm trăng sáng vằng vặc,
cũng tại một ngôi nhà giống như nhà này, nhưng ở
cách đây hơn trăm cây số. Một trong hai đứa bé
song sinh đã chết do bị rơi từ trên lầu cao xuống
đất. Nó chết, bởi vì nó có tên là Trăng, là Thu
Nguyệt.
Thu Hoa chặn ngang:
- Là con của bà Thu Hà này?
- Phải! Cũng may là đứa bé kia còn sống sót.
- Nhưng sao lại rơi từ trên cao xuống? Bà ấy lỡ tay
làm rơi chẳng?
Giọng ông Mười đầy bi phẫn:
- Bị ngườí ta ném!
- Trời ơi! Ai mà dã man vậy chứ?
- Chỉ vì ghen mà người ta nở nhẫn tâm như vậy,
bất kể đó là một đứa trẻ vô tội! Bởi vậy trời cao có
mắt, kẻ đã gây họa thì chẳng bao giờ được quyền
làm mẹ, mà phải suốt đời mượn con thiên hạ làm
con của mình.
Thu Hoa càng nghe càng không hiểu, cô hỏi thẳng:
- Ông Mười nói gì vậy?
Ông già nhẹ lắc đầu rồi bỏ đi. Hoa định chay theo thì
đã nghe ông nói vọng lại:
- Cô tự mà tìm hiểu. Mọi thứ đều có ngay trong
phòng ngủ của cô đó.
Ông đi khuất rồi mà Thu Hoa vẫn còn chưa hết thắc
mắc. Chợt nhớ tới mẹ, cô chạy theo hướng bà đã đi
lúc nãy. Nhưng vừa ra tới cổng thì đã gặp tài xế
Cảnh chạy xe về, anh chặn Hoa lại và nói:
- Bà bảo cô đừng đi tìm, bà đang ở ngoài kia chờ đi
chung xe với một người quen về Sài Gòn luôn. Vài
hôm bà sẽ lên.
Anh ta móc túi đưa cho Hoa gói giấy nhỏ:
- Bà dặn cô cất kỹ vật này. Nó sẽ cần cho cô lắm.
Thu Hoa mở ngay gói ra và ngạc nhiên khi đó là
chiếc vòng ngọc thạch có chạm hình mặt trăng giữa
nền trời mây bay. Không kịp hỏt gì thêm thì tài xế
Cảnh đã rồ xe đi. Thu Hoa ngẩn ngơ nhìn theo, sau
đó cô lững thững trở vào nhà mà lòng dạ bồn chồn
không yên.
Thu Hoa về phòng ngồi thừ ra rất lâu, rồi cô theo
quán tính lại lục lọi tủ áo. Lần này cô gặp thêm một
bức ảnh chân dung khác, trong đó chỉ có ba người:
người đàn bà mà mẹ cô gọi là bà Thu Hà và hai đứa
trẻ khoảng lên 5, một đứa có khuôn mặt bầu bầu,
đôi mắt tròn như hai hạt nhãn, còn đứa kia cũng y
như vậy, nhưng tóc lại cột cao, nhờ vậy mà thoạt
nhìn có thể phân biệt được là hai đứa khác nhau, chứ
thật ra chúng giống nhau như hai giọt nước.
- Sao đứa có tóc để dài này giống y như mình?
Lật phía sau bức ảnh, mắt Thu Hoa dán chặt ngay
vào dòng chữ: Hai mặt trăng mùa thu của mẹ: Thu
Nguyệt, Thu Hoa!
- Cái gì? Sao lại là…Thu Hoa?
Trời đất như đang quay cuồng trước mặt Hoa. Cô
phải vịn vào thân tủ mới đứng vững được. Nhìn lại
bức ảnh lần nữa, và Hoa không còn giữ được bình
tỉnh, cô kêu lên:
- Thu Hà, Thu Nguyệt, Thu Hoa, cả ba đều là Thu!
Cả ba…
Đôi tay Hoa run khiến không cầm được bức ảnh, để
nó rơi xuống chân. Vừa cúi xuống nhặt lên thì tay
Hoa chạm phải một gói giấy nhỏ bên cạnh hộp đựng
ảnh, vừa mở nó ra cô đã sững sờ: lại một chiếc vòng
ngọc thạch khác có hình dáng và màu sắc giống y
như chiếc vòng mà tài xế Cảnh vừa mới đưa. Nhìn lại
nét chạm khắc trên đó thì cũng giống, ngoài ra còn
có một khóm hoa cúc rong bức tranh chạm hình
trăng, mây và hoa.
- Hoa mùa thu, Thu Hoa.
Hai chiếc vòng này nhỏ xíu, dành cho trẻ con đeo.
Mà trong bức ảnh kia, trên cổ tay hai đứa bé đều có
đeo hai chiếc giống như nhau.
- Hai chiếc vòng này!
Thu Hoa chợt hiểu, cô lạnh cả người khi ý nghĩ chạy
qua trong đầu:
- Mình là…con của người đàn bà này?
Thấy một chiếc hộp thiếc thứ hai trong tủ, Thu Hoa
chụp lấy và mở tung nó ra. Trong đó vẫn là bức ảnh
giống như vậy, nhưng được phóng lớn ra và bôi lem
luốc cả vì những vệt giống như máu lâu ngày biến
thành màu nâu sậm. Thu Hoa đọc được mấy
chữ:‘;’;Nó giết con rồi Nguyệt ơi!’;';
Ngoài ra còn có một cuộn dây gai khá to, thắt hình
cái thòng lọng mà vừa trông thấy Thu Hoa đã kêu
lên:
- Chiếc thòng lọng!
Cô đã từng bị ám ảnh bởi sợi dây thòng lọng mà nên
vừa thấy nó Thu Hoa đã lùi lại, sợ hãi! Khiến cho
chiếc hộp thiếc trong tay cô lại bị rơơi xuống sàn.
Từ trong đó bay ra một mảnh giấy nhỏ mà vừa
trông thấy chữ viết là Hoa biết ngay là của cha
mình:‘;’;Trong hai mặt trăng bé bỏng của chúng ta
chỉ còn có một, nhưng sao em không ở lại cùng với
nó mà lại vội ra đi, Thu Hà ơi!’;';
- Ba! Ba nói gì con không hiểu?Thu Hoa gào lên như đang đứng trước mặt người cha
đã quá cố của mình. Cô lặp lại câu hỏi đến ba lần, đến
khi khàn cổ họng thì quay ra gọi lớn:
- Ông Mười ơi!
- Tôi đây, cô Hoa!
Ông già Mười đã đứng ngài cửa phòng từ lúc nào rồi.
Ông lên tiếng:
- Tôi định để cô một mình, nhưng biết có những điều
cô chưa rõ, nên tôi phải trở lại. Đó, mọi việc đang
bày ra trước mắt cô đó, cô tìm hiểu đi…
Thu Hoa nhào tới chụp lấy ông:
- Ông nói cho con biết, con và người đàn bà tên Thu
Hà kia là thế nào? Bà ấy…
- Mọi thứ đã nói hết rồi, sao cô còn hỏi. Cô là một
trong hai Thu mà bà ấy đã nhắc.
- Như vậy con là…là con của bà ấy?
- Cùng với người chị song sinh đã chết là con đẻ của
bà ấy và cha là…người từ mà đến giờ cô vẫn gọi là
cha!
Thu Hoa vẫn chưa tin hẳn:
- Không thể nào!
- Cô có biết sợi dây thòng lọng đó là gì không?
Câu hỏi nhắc Hoa điều mà cô muốn biết. Thu Hoa
nhìn dưới chân, nhưng Hoa vẫn chưa dám cầm, thì
giọng ông Mười lại vang lên:
- Đó là sợi dây oan nghiệt đã giết chết một mạng
người!
- Bà Thu Hà?
Ông Mười không đáp, nhưng sự im lặng của ông đã
như xác nhận. Thu Hoa nhìn ông, hỏi lại:
- Sao nghe nói là bà ấy chết vì lý do khác?
Ông Mười lắc đầu:
- Trong nhà này có nhiều việc tưởng vậy mà không
phải vậy! Giống như cô đâu phải muốn chết, vậy mà
cô vẫn đưa đầu vào dây thòng lọng.
Bị chạm đúng vào điều mà mình đang bị ám ảnh,
Thu Hoa có vẻ sợ, nên im lặng. Ông già Mười ngừng
một lúc, lại nói tiếp:
- Cô không muốn biết tại sao người sinh ra cô lại
chết như vậy sao?
- Nhưng mà…
- Kể cả cha cô nữa, tại sao ông cũng chết sau khi chị
và mẹ cô chết không lâu.
Thu Hoa im lặng. Trong cô đang có cuộc xáo trộn
lớn. Từ nào đến giờ không khi nào cô có gợn một
chút gì không hay về người cô vẫn quen gọi là mẹ:
bà Cẩm Tú. Vậy làm sao trong một vài giây cô có
thể nghĩ khác về bà.
- Được rồi, cô cần có thời gian suy nghĩ. Mà cũng
nên hiểu kỹ mới được. Chuyện không đơn giản
đâu.Giọng ông già Mười xa dần, đến khi Hoa nhìn lại
thì không còn thấy ông đâu nữa. Cô vẫn còn muốn
tìm hiểu thêm, nên lại xốc tung quần áo trong tủ
lên. Tuy nhiên, bỗng dưng cánh cửa phòng đóng sầm
lại và ngọn đèn duy nhất trong phòng tắt ngấm,
bóng tốt bao trùm. Thu Hoa bước tới mở công tắc
thì mới biết là cúp điện. Cô lò mò tìm hộp diêm và
cây nến, nhưng phải thất vọng, bởi hai vật đó không
có ở nơi thường lệ.
- Ông Mười ơi!
Hoa gọi đến mấy lượt mà không nghe ông già Mười
lên tiếng. Đoán ông đã ra ngoài vườn nên tự Hoa
phải đi xuống nhà bếp tìm cách đốt đèn. Khi cô trở
lại phòng mình thì chẳng cách nào mở được cửa.
Chúng đã bị khóa bên trong.
- Ủa, mình đâu có khóa?
Thu Hoa rất ngạc nhiên, bởi khi nãy đi ra cô vẫn để
cửa mở. Phải mất hơn mười lăm phút sau mới tìm
được ông Mười. Ông cũng phải dùng xà beng mới nạy
được cửa ra. Lúc bung cửa, ông bảo:
- Căn phòng này đã nhiều lần tự đoóng và tự khóa
như vậy. Hình như đây là cõi riêng của bà ấy vậy.
Lúc cửa mở bung ra, Thu Hoa nhìn thấy có một người
treo cổ lơ lửng phía trên giường ngủ.
- Trời ơi.
Ông già Mười hốt hoảng kêu lên:
- Bà chủ!
Thì ra người đang treo cổ kia chính là bà Cẩm Tú!
- Mẹ.
Họ chạy tới thì may quá, có lẽ bà Tú mới vừa thực
hiện hành vi đó, nên thân thể còn cử động. Ông Mười
kịp gỡ dây xuống và làm cấp cứu ngay. Bà Tú mở
mắt ra thấy họ mà như nhìn thấy quỷ ma, bà thét
lớn:
- Để tôi tự làm! Hãy để tôi làm.
Bà quơ tay như tìm vật gì, đến khi chạm phải sợi dây
thòng lọng mà ông Mười vừa cởi ra, bà ta lập tức lấy
tròng vào cổ mình. Thu Hoa phải giằng lại và nói to:
- Mẹ làm gì vậy, con đây mà! Con cứu mẹ được rồi!
Bà Cẩm Tú hình như không màng đến Thu Hoa, bà
chồm dậy vừa gào lên:
- Hãy chờ tôi với. Hãy chờ tôi!
Bà bật dậy rất nhanh và tung chạy ra ngoài trước sự
bất ngờ của Thu Hoa và cả ông già Mười. Đến khi cô
có phản ứng kêu lên thì bóng bà ta đã khuất ngoài
cửa. Màn trời đêm tối đen như mực…
Ông Mười chỉ tay lên trần nhà và bảo Thu Hoa:
- Cô hãy nhìn kỹ xem, có phải sợi dây thòng lọng lúc
nãy kia không?
Hoa không phải quan sát lâu, cô đã nhận ra chính là
sợi dây được cất trong hộp thiếc. Lúc nãy nó được gỡ
ra, nhưng bâỵ giờ tự nó dựng đứng lên như cây sào
và quay nhiều vòng như có người điều khiển. Để rồi
sau cùng bay vút xuyên ra ngoài cửa sổ như một
cây lao dược ném đi!
Bỗng dưng Thu Hoa nhìn theo và thét lên một tiếng
kinh hoàng:
- Mẹ!
Rồi cô ngã nhoài xuống, hai tay chới với đưa về phía
trước như bất lực trước nỗi tuyệt vọng và đau khổ.
- Mẹ ơi!
Cô cố gào lần nữa rồi lịm đi.
Đến quá nửa đêm thì trăng mới xuất hiện và xoa đi
màn đêm dày đặc. Ông già Mười sau khi nhìn cô chủ
ngủ yên thì mới an tâm rời khỏi phòng. Cũng giống
như Thu Hoa, kể từ lúc này bỗng dưng ông có cảm
giác như đang có điều gì đó…
Đúng ra lúc nãy ông phải là người đuổi theo bà Cẩm
Tú khi bà ta chạy trong đêm tối. Nhưng phần vì quá
bất ngờ, phần vì lo cho an nguy của Thu Hoa, nên
mãi cho đến bây giờ ông mới có ý định đi ra khu
vườn nhiều cây cối, và không cần suy nghĩ, ông
cũng tìm tới đúng tàn cây cổ thụ duy nhất, mà nơi
đó đã nhiều năm người ta từng tạo ra mấy cái xích
đu dành riêng cho hai cô con gái nhà này.
Chỉ kể từ khi xảy ra tấn tảm kịch năm đó, một
trong hai cô gái chết đi, cô còn lại bị đưa đi khỏi nơi
này thì ông mới không còn hứng thú ra gốc cây này
để chăm sóc cho chiếc xích đu nữa. Đã hơn mười năm
rồi còn gì. Chiếc xích đu giờ chắc cũng đã mục nát,
đứt dây rồi…
Tuy cũng ở trong khu vườn rộng chưa quá hai hécta,
và nằm dưới sự cai quản của chính ông, đã từ lâu
lắm, chỉ riêng khu vực cây cổ thụ này ông già Mười
chừa ra, không bước tới. Chính ông cũng chẳng hiểu
tại sao vậy.
- Dữ hôn, đến hôm nay ông Mười mới tới thăm mẹ
con mình kìa Nguyệt ơi!
Đang lầm lũi bước, chợt nghe giọng nói quen quen
ấy, ông Mười ngẩng lên và trố mắt kinh ngạc. Trước
mắt ông, ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu là hai
người một lớn, một bé.
- Là…là…bà đó sao?
- Lâu quá rồi nên giọng nói của của tôi ông cũng
quên mất rồi! Mà cũng phải, hơn mười năm rồi còn
gì. À bây giờ ông quen với giọng người khác hơn.
- Bà Thu Hà!
Rồi tiếng reo của đứa bé:
- Ông Mười!
- Cô…Thu Nguyệt!
Chiếc xích đu rung lắc thật mạnh, lao vun vút trong
không trung, chứng to hai người ngồi trên đó đang
xúc động mạnh. Ông già Mười hoa cả mắt, không
nhìn rõ mặt họ. Ông phải nói lớn:
- Sao bây giờ bà và cô mới về?
Một tiếng cười ngắn, khô khan:
- Đêm nào có trăng là chúng tôi về, chỉ có ông là
không bao giờ tới đây thôi. Vậy làm sao gặp nhau
được!
- Mà ai cấm ông vậy, sao ông không tới chỗ này?
Ông già Mười lúng túng, ấp úng:
- Cũng…cũng chẳng hiểu tại sao nữa…
Giọng đứa trẻ cất lên thật trong trẻo:
- Bây giờ không cần ông Mười đưa xích đu nữa, con
đã có người đưa rồi!
Sau câu nói đó, chiếc xích đu lại lao vun vút đi như
có người đưa. Khi nhìn kỹ lại, ông Mười vội kêu lên:
- Kìa.
Ông thấy ở một cành cây khác có một người bị treo
lơ lửng, nhưng vẫn đưa tay ra đẩy chiếc xích đu mỗi
lần nó đi qua. Người đó…
- Bà…bà Cẩm Tú!
Nhờ ánh trăng chiếu vào nên ông Mười đã nhận ra
người bị treo kia chính là bà Cẩm Tú! Bà ta chẳng
khác một xác chết treo cổ, chỉ có mỗi lần dang tay
ra là biều hiện đó là một con người…
Quá kích động ông Mười định chạy tới và leo lên
cây, nhưng giọng của người trên xích đu lạnh và sắc:
- Ông thương người là đúng, nhưng ở trường hợp này
thì không nên. Chắc ông đâu lạ gì chuyện của bà ta
đã gây ra cho mẹ con tôi phải không? Đây là sự trả
giá mà. Chúng tôi phải đợi đến hơn mười năm. Quá
lâu!
Con bé Thu Nguyệt cũng tiếp lời:
- Đáng lý ra con cũng đã lớn như em Thu Hoa bây
giờ, nhưng do chưa hiện được thành người, nên cho
đến giờ con vẫn là đứa trẻ con năm tuổi! Có phải từ
nay, khi con được hiện về mỗi đêm trăng như thế
này thì thân xác con sẽ phát triển như một người
bình thường không? Con sẽ gặp lại em Thu Hoa phải
không mẹ?
- Phải.
Rồi bà quay sang bà Cẩm Tú, nói với ông già Mười:
- Bà ta đã hại chết cả hai mẹ con tôi, đáng lý chúng
tôi đã trả được thù rồi, nhưng cũng chỉ vì con Thu
Hoa.
- Chính mạng con bé phải gắn liền với người đàn bà
này, cho nên chúng tôi phải đợi đến bây giờ. Bao
nhiêu năm nay, Cẩm Tú có chịu đưa con bé trở về
đây đâu.
- Chúng tôi thì bất lực trong việc tác động, giục bà
ta dắt cháu trở về. Phải đến vừa rồi đo Thu Hoa bị
phụ tình, nó phát điên phát rồ thì chúng tôi mới dẫn
dụ nó về đây được. Và có như vậy thì nó mới vào
được phòng của chúng tôi
<<12
Xem:
•Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Huyền thoại búp bê Annabelle ma ám tấn công người
» Truyện ma] Cây trúc ma-voz
» Truyện Ma - Người Dẫn Đường Cõi Âm.
» Những người chết trẻ
» [truyện ma] ở nhà có ma p2
» Quan Tài Cô Đơn...
» [Truyện ma] Bóng Ma Đêm Khuya Ánh Trăng
» Bóp da ma quái p1
» ROBERT - BÍ ẨN CON BÚP BÊ MANG LỜI NGUYỀN CHẾT CHÓC part 1
» [Truyện Ma] ROBERT - BÍ ẨN CON BÚP BÊ MANG LỜI NGUYỀN CHẾT CHÓC(rùng rợn)
Trình Duyệt Opera + Ucweb Mới Nhất
- Từ khóa:
|Wap Việt Nam|