Chap 1: Gặp mặt hoàng tử….du côn
Tôi tên Nhiên - Tôn Nữ Hà Nhiên với số điểm đỗ vào
trường cấp 3 gần như tuyệt đối, liên tiếp giật giải cao
trong các kì thì và là người đứng đầu bảng trong các kì
kiểm tra nên tôi được mệnh danh là concưng của
trường THPT Thanh Đằng
Bố mẹ tôi đều là những nhà giáo ưu tú có tiếng, sinh
ra trong 1 gia đình gia giáo như vậy nên tôi luôn tỏ ra
mình là 1 đứa ngoan ngoãn… bên ngoài (chứ bên trong
thì chưa biết đâu được), tôi thấm nhuần tư tưởng đạo
đức giáo dục mà bố đề ra đó là:
* Học là con đường duy nhất dẫn đến 1 tương lai sáng
lạn (mà tương lai sáng lạn nghĩa là nhiều tiền suy ra
học vì tiền khà…khà..)
* Không được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc
học nhất là chuyện tình cảm - cấm tiệt
* Phải tránh xa những việctầm xào ba láp, những vụ
đánh nhau đặc biệt là ko được giao du với lũ côn đồ.
Lúc còn nhỏ tôi thường hay thắc mắc ko hiểu sao bố
tôi lại nhấn mạnh việc ko được giao du với lũ cônđồ
nhưng về sau nghe mẹ kể lại tôi đã hiểu được phần
nào.
Chuyện là năm ấy bố tôi là sinh viên đại học đang
đạpxe về nhà thì tự nhiên bị 3 thằng du côn lôi vào
bụi rậm đánh cho 1 trận vs lí do rất củ chuối đó là:
trông mặt ngu nên ngứa tay đánh, kết quả là bố tôi
bị gãy mất 1 cái răng cửa, ốm liệt giường mấy tuần
và mất luôn cơ hội giành khóa kiến tập ở Anh, (về sau
khi lấy mẹ tôi bố tôi đãđi trồng răng lại) .
Nghe kể đến đây lại liên tưởng đến khuôn mặt bố lúc
mất cái răng cửa là tôi ko thể nhịn được phá lên
cười,kết quả là lãnh luôn 3cái roi vào mông đau thấu
trời can tội cười trên nỗi đau khổ của…bố. Vì thế từ lúc
phải chịu trận đòn quắn mông ấy trong đầu tôi đã lập
trình săn một câu: "ghét cay ghét đắng lũ du côn"
< ghét của nào trời trao của ấy> các cụ nói cấm có sai,
minh chứng là lúc này đây 1 đứa ghét cay ghét đắng
bọn du côn như tôi lại đang bị bao vây bởi 5 thằng
lưu manh, ôi trời còn gì đau đớn hơn nữa, xem cái mặt
chúng kìa, ko còn từ gì để diễn tả được ngoài 2 từ "
khả ố", chúng thi nhau buông những lời chăm chọc, cợt
nhả…
Chỉ tại mải chạy theo con chó con mà ra nông nỗi thế
này đây, chó ơi là chó mày hại tao rồi…haizzz, tôiđang
lúng túng ko làm thế nào để thoát được 5 con bẹcgiê
này thì 1 giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên:
- Dừng lại….
Cả 5 thằng lưu manh đều tản ra, chàng trai bước đên
hùng dũng như 1 dũng sĩ diệt rồng, khuôn mặt ko
chút biểu cảm. Nhưng tôi có hoa mắt ko, ko phải là
dũng sĩ mà là thiên sứ, quả thật là đẹp, quá đẹp trai,
suýt chút nữalà tôi đã bật thốt lên rồi.
Bị bao vâytrong 1 con ngõ nhỏ lại được chàng hoàng
tử thiên sứ cứu giúp, có phải tôi đang lạc vào cõi mơ
ko " bố ơi con xin lỗi", ko hiểu sao khuôn mặt tôi đã
bật ra 1 nụ cười ko được lập trình sẵn, đến h tôi mới
hiểu được sức mạnh của sắc đẹp.
- Trêu gái à, sao ko gọi tao góp vui_ chàng hoàng tử
thiên sứ lên tiếng, môi khẽnhếch một nụ cười đểu, 5
thằng bẹcgiê vội vàng cúi đầu đồng thanh hô:
- Đại ca
Ôi trời, cái gì đang diễn ra trước mắt tôi thế này, sao
hoàng tử thiên sứ lại biến thành hoàng tử du côn
thếnày. Giấc mơ về bạch mã hoàng tử vỡ tan tành,"
bố ơi cho con rút lại lời xin lỗi". tên hoàng tử du côn đi
đến gần tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ngây thơ
như con gà tơ của tôi đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt:
- Trông mặt con nhỏ này ngu quá, thôi cho chúng mày
tự xử_ rồi hắn khẽ nhếch mép, đứng dựa lưng vào
tường rút ra 1 điếu thuốc hút.
5 thằng bẹcgiê lại quay sang tôi tiếp tục sự nghiệpdở
dang. Đôi mắt bọn chúng hau háu như mèo thấy mỡ.
Hừ Tôn Nữ Hà Nhiên tôi 1 thần đồng xuấtsắc của
trường cấp 3 Thanh đằng có chỉ số IQ cao vút, và khả
năng xử lí tình huống nhanh nhạy lại để cho 5 thằng
mất dạy này lên mặt ư
Ko được tuyệt đối ko được." Phải sử dụng tài lẻ thôi"…..
Chap 2: Đánh lừa
Tôi khẽ vòng tay ra sau véo vào hông 1 cái " ôi má ơi
đau thấu xương, ứa nước mắt" tôi thầm rên rỉ, nhưng
thôi vì tương lai con em chúng ta phải nhẫn nhịn, tôi
cố làm cho khuôn mặt mình thảm nhất có thể rồi
ngước lên nhìn bọn lưu manh, 1 giọt,2 giọt nước mắt
lonh lanh,chảy dài trên khuôn mặt tôi, 5 thằng lưu
manh nhìntôi sửng sốt " ô hô thành công rồi" tôi cười
thầm trong bụng, chiêu này của tôi đến sắt đá cũng
động lòng cơ mà hè hè…
tôi lại tiếp tục vở kịch bằng cách vẽ cho chúng hình
ảnh của 1 cô Tấm thời hiện đại:
- Híc híc…. Các anh tha cho em, nhà em nghèo lắm,
mẹem bệnh nằm liệt giường, bố em say xỉn riết, cứ
ko vừa lòng chuyện gì là ổng ấy lôi em ra
đánh ..híc..híc..các anh để em đi nếu ko ko thấy em
ông ấy sẽ lồng lộn lên đánh cả mẹ em mất…
huhhuuu…
Tôi đưa tay lên chấm chấmnước mắt trong lòng tự
cảm thấy có lỗi vs bố, nhưng thôi vì đại nghĩa diệt
thân mà. Đúng như tôi dự đoán vở kịch thành công
ngoài mong đợi, 5 thằng lưu manh quay ra nhìn nhau
xì xào bàn tán:
- Hay thôi để con nhỏ này đi
- Ừ để dịp khác
- nghe cũng tội….
Ô hô hô tôi cười thầm trong bụng chuẩn bị nâng gót
ngọc dời khỏi cái nơi tối tăm mù mịt này thì 1 giọng
nói lạnh lùng pha chút giễu cợt vang lên tựa như lời
sấm truyền:
- Lũ ngốc nhìn vào đồng phục của cô ta xem_ là thằng
hoàng tử du côn
Ko hẹn mà gặp 6 đôi mắt (gồm cả tôi) cùng nhìn lên
đồng phục trên người tôi, ôi trời ơi thế là bể tan tanh
vở kịch cô Tấm rồi huhu. 5 thằng bẹcgiê vẫn nhìn tôi
bằng ánh mắt ngơngác con nai vàng.
- Đấy là đồng phục của trường Thanh Đằng- trường học
của con nhà giàu_ Cái thằng chết tiệt ấylại lên tiếng,
vậy mà lúc đầu tôi còn mê mẩn khen hắn đẹp trai
nữa chữ, đúng là ngốc. 1 vở kịch hoàn hảo như thế
vậy mà đến phút cuối lại bị hắn làm bể tan tành, ước
gì tôicó cánh tay thật dài để vươn đến vặn cổ hắn lộn
ngược ra đằng sau cho bõ ghét.
5 thằng bẹcgiê quay lại nhìn tôi nghiến răng ken két,
mắt nổi cả vằn đỏ
- Ơ hơ hơ…. Này… các anh bình tĩnh đã_ tôi lẩy bẩy
nói, trong lòng ko khỏi runsợ, chỉ còn 1 cách là đánh
vào nỗi sợ của con người đó là " chết"
- Này anh đẹp trai ơi_ thu hết can đảm tôi gọi to
- cô gọi tôi?_ cái thằng mắc dịch hỏi lại ánh mắt lạnh
lùng quét sang người tôi khiến tôi dựng cả tóc gáy
" Đồ ngu ở đây ngoài mi racòn ai đẹp trai nữa chứ" tôi
hằn học nghĩ nhưng bên ngoài vẫn dịu dàng nởnụ
cười hình bán nguyệt
- Tôi để ý từ nãy đến h hình như anh đã hút rất nhiều
thuốc
- Rồi sao?
Cả 6 thằng du côn đều nhìn tôi chằm chằm, tôi nuốt
nước bọt nói tiếp
- Hút thuốc lá ko chỉ có hại cho sức khỏe, nhan sắc
màcòn làm giảm tuổi thọ con người, tôi thấy người hút
nhiều như anh ít nhất cũng phải chết sớm hơn người
bình thường 10 năm
5 thằng bécgiê nhìn tôi bằng cái nhìn nảy lửa, bẻ tay
rôm rốp, cứ như câu nói vừa rồi của tôi là nguyên
nhân gây ra đại chiến thế giới lần thứ 3 vậy, chẳng lẽ
lại phản tác dụng má ơi con chưa muốn chết sớm
- Con ranh dám rủa đại ca tổn thọ_ 1 thằng trong bọn
quát lên, tôi đưa tay vội ôm lấy đầu, thì…
- Dừng lại…_ lại là cái giọng lạnh lùng ấy, nhưng bù lại
nó đã cứu tôi 1 bàn thua trông thấy.
Thằng hoàng tử du côn mắc dịch ấy bình thản đi đến
đứng đối diện trước mặt tôi, khẽ khoát tay ra hiệu cho
đám đàn em tản ra, rồi khẽ nhếch môi hắn hỏi tôi:
- có hại ra sao, cô nói đi chứ
Hà hà đúng sở trường của tôi rồi, tôi nhìn hắn cười rõ
tươi bắt đầu vào vai 1 thần đồng ưu tú:
- e hèm thuốc lá giết chết 1 nửa số người sử dụng nó, 1
nửa số này chết ở tuổi trung niên, trung bình1 ngày
trên TG có khoảng 10.000 người chết vì thuốc lá…
5 thằng du côn như nuốt phải mật đắng mặt cắt ko
còn giọt máu, còn tay hoàng tử du côn thì vẫn bình
thản như ko. Hừ phải mạnh hơn mới được…
- Hút thuốc lá gây ra các bệnh lí ở hệ ô hấp, đặc biệt
là phổi, mạch máu, gây ung thư các bộ phận khác
như: môi, thanh quản,thực quản, cổ tử cung…
Tôi thao thao bất tuyệt 1 hơi dài mà khuôn mặt hắn
vẫn cứ lặng như tờ mới tức chứ, hừthôi được vs 1 người
đẹp trai như hắn thìnhan sắc là rất quan trọng,nghĩ
thế nên tôi tiếp tục đế:
- Hút thuốc lá nhiều gây vàng da, mọc mụn, dỗ, mặtlờ
đờ, trắng đục, rụng tóc, rằng vàng, môi trắng bệch_ tôi
cố gắng vẽ cho hắn hình ảnh về 1 con người xấu xí cực
độ mong sao hắn hoảng lên kéo lũ đàn em đến nhà
thương điên í lộn bệnh viện để kiểm tra sức
khỏe,nhưng thằng cha ấy vẫn bình thường như cái
giường. ôixem kìa da hắn trắng ko tì vết, tóc hắn
nhuộm màu nâu hạt dẻ, môi đỏ, răng trắng và đều, ôi
huhu làm sao bi h, thôi được rồi chỉ còn cách cuối
cùng- đánh lạc hướng, tôi cố gắng bình tĩnh lôi trong
túi sáchra 1 tờ giấy và 1 cái bút
Tôi vẽ loằng ngoằng về con đường di chuyển của
thuốc lá gây ảnh hưởng đến gan và phổi trên tờ giấy
rồi đưa cho hắn xem. 5 thằng bẹcgiê cũng xúm lại xem
tờ giấy khuôn mắt có vẻ căng thẳng, đúng là 1 lũ đần
Hè hè thời cơ đây rồi 1..2..3… tôi co cẳng chạy thục
mạng cố thoát ra khỏi cái ngõ tăm tối.
đến khi cảm nhận được ánh nắng mặt trời chói chang
và những khuôn mặt thân thương và bình dị tôi mới
dừng bước thở hổn hển
- phù mệt quá…hà hà muốn bắt nạt bổn cô nương ư
đợi kiếp sau đi nhé hé hé…..
Nói rồi tôi bước thong dong trên vỉa hè ngập trànánh
nắng ưu ái tặng cho những người bán hàng rong 1 nụ
cười dịu dàng và đáp lại tôi là những tiếng lầm bầm:
- Con này bị khùng hay saomà cứ cười miết
Đúng là đau hơn hoạn. Nhưng… thôi chết rồi, tồi đưa
tay lên xem h, má ơi muộn mất 10 phút rồi, tôi lại tiếp
tục dùng căng hải chạy đua vs thời gian, lời bố tôi dạy
cấm có sai phải tránh cái lũ du côn càng xacàng tốt……Chap 3: Tên khỉ vàng đáng ghét
Đúng như tôi dự đoán cổng trường đã đóng im ỉm,
nhưng vs khả năng nănnỉ ỉ ôi của tôi thì ko chỉ một
mà 10 bảo vệ cũng xong hết, tôi lại tiếp tục chạy đua
vào lớp, cắm đầu cắm cổ thế nào mà tôi đâm vào
một vật cứng như đá, tiếp theo sau đó làcả người tôi
bị bắn xa vài chục cm đập vào cái cây ngã dúi dụi,
chỉ một từ thui: "đau", đau thấu trời thấu đất, đau đến
ứa nướcmắt, tối tăm mặt mày. Tôi cắn răng chịu đau
ngước lên nhìn cái vật tôi đập phải.
Ô la la một anh chàng lai tây cực kì đẹp trai, mái tóc
lãng tử vàng như…lông khỉ, làn da trắng bóc, chiếcmũi
dọc dừa đẹp tuyệt ( tây có khác), đặc biệt là đôi mắt
xanh lơ đầy quyếnrũ, nhưng dù có đẹp trai như…Bác
Hồ cũng ko thể tha thứ được vì cái tội dám làm cái
lưng của tôi lão hóa trước tuổi. đã thế cái tên khỉ
vàng lại còn đứng trơ mắt ếch một lúc mới chạy đến
đỡ tôi dạy cuống quýt hỏi kèm theo một nụ cười mê
hoặc.
- Em ko sao chứ?
Ăn cái gì mà chậm tiêu thếko biết, tôi lừ mắt nhìn hắn
sau đó đổi giọng ngọt ngào:
- Em ko sao_ tôi nói kèm theo một nụ cười hình
bánnguyệt_ anh nghĩ thế sao?
Câu sau của tôi khiến cho nụ cười trên khuôn mặt anh
chàng khỉ vàng vụt tắt, ngượng nghịu đưa taygãi
đầu, hừ còn giả vờ ngây thơ
- Anh xin lỗi
Tôi phủi bụi trên váy áo rồi lại ngọt ngào nói với anh
ta:
- Dù sao cũng phải cảm ơn anh
- Sao lại cảm ơn?
- Vì anh đã đề cao khả năng chịu đựng của em.
Anh chàng vẫn cứ ngây ngô nhìn tôi, tôi cố gắng ghìm
giọng lại để ko hét to lên:
- anh nghĩ một người nặng trên 4 chục kí như em
đâm sầm vào một vật cứng như đá, bắn xa cả mấy
chục cm đập vào thâncây ngã dúi dụi mà vẫn cảm
thấy ko sao ư?
- Ơ nhưng …
- Thay vì hỏi có sao ko sao anh ko hỏi em đau chỗ
nào, có cần đến bệnh viện ko, cần bồi bổ cái gì ko,
hay là đưa chút tiền gọi là bồi thường chứ…._ tôi bực
tức nói
Anh chàng khỉ vàng tròn mắt nhìn tôi, thôi chết lộ
bản chất hám tiền rồi, biếtmình bị hớ tôi vội vàng
chuyển chủ đề
- Mà này h này là h nào rồi mà anh còn đứng đây
ngông nghênh ngắm trời ngắm đất nữa hả?_ ra dáng
một học sinh ưu tú tôi hỏi_ mau vào lớp học đichứ
- Anh ko vào đây để học
- Anh định trêu trẻ con đấyà? Ko vào đây học chẳng
nhẽ vào nhổ cỏ
- Thế còn em? Em ko vào học à?
- Ừ nhỉ…….Á …_ quên cả cáilưng đau, quên cả chào
cáitên khỉ vàng tôi phóng như bay đến phòng học lớp
mình, lạy chúa tôi đã muộn mất bao lâu rồi. Hỡi chúa
Giêsu, hỡi thánh Ala hiển linh mong người hãy bảo vệ
một sinh linh bé bỏng là…con đây
Chap 4: Trần Lam Phong
Tôi thu hết can đảm bước vào lớp, may quá là tiết
Toán của cô Hà cô vốn dễ tính lại rất quý tôi (học sinh
cưng mà lị) nhìn thấy tôi lò dò bước vào cô chỉ khẽ
nhíu mày hỏi:
- Kìa Nhiên sao h em mới đến lớp, có biết h học bắt
đầu được gần 30' rồi ko?
Tôi lê tấm thân thảm hại đến gần chỗ cô giáo ngước
khuôn mặt thảm thương nhìn cô:
- Em xin lỗi cô, em gặp phải tai nạn bất ngờ nên đến
hơi muộn ạ
- Thế em có sao ko?_ cô giáo lo lắng nhìn tôi
- Dạ ko sao ạ, thế em về chỗ được ko cô?
Cô Hà khẽ phẩy tay ra hiệu cho tôi về chỗ kèm theo 1
câu nhắc nhở:
- Lần sau nhớ cẩn thận đấy
Tôi quay xuống hùng dũngbước về chỗ ngồi kèm theo
1 nụ cười đắc thắng, có vài ánh mắt khó chịu đáp
xuống tôi, haizz lại là cái bọn ghen vì ko ăn được, tức
vì ko ở được đâymà, Từ nhỏ tôi đã ý thức được những
người tài giỏithì luôn phải chịu những con mắt ghen tị
của ngườikhác nên cũng quen rồi. Đi đến giữa lớp thì
tôi suýt nữa bị chụp ếch vì vấp phải 1 bàn chân, còn
ai vào đây ngoài " người đẹp" Thảo Vân lớp tôi nữa
Vân xinh như búp bê nhà lại giàu nên được mệnh
danh là ******* khối 11, trên bảng điểm Vân luôn xếp
số 2 sau tôi, ghen tức quá nên thành ra hành động lỗ
mãn như vậy đấy. Thấy tiếng động cô Hà bènquay
xuống hỏi:
- Có chuyện gì thế, Nhiên sao em còn chưa về chỗ?
Tôi nhìn cô giáo rồi nhìn Vân thản nhiên nói:
- Là lỗi của em thưa cô, dạo này mắt em hơi kém, đến
nỗi cái chân lông lá của con hổ cái chình ình trước mắt
còn ko nhìn thấy mà vấp phải.
Cả lớp nín thở những ánh mắt lướt qua tôi rồi đậu lại
trên người Vân, khuôn mặt cô nàng chuyển từ xanh
sang đỏ rồi tím rịm, hà hà đúng là tắc kè hoa, nhưng
trước câu nói hài hước của tôi chẳng có ma nào dám
cười vì thế lực nhà Vân rất lớn, đột nhiên có 1 tiếng
cười rú lên ở phía cuối lớp xé tanh bànhbầu ko khí im
lặng:
- Hahaahaaahaaa… buồn cười chết mất thôi
Còn ai ngoài con Trang- bạn thân của tôi nữa, cái con
nhỏ này thiệt đúng là dễ thương hết biết, cười đúng
lúc ghê. Thấy thế cô Hà nhíu mày nhìn Trang nói:
- Trang ko đư