watch sexy videos at nza-vids!
Wap Hack Game
Wap Tải Game Miễn Phí
HOMEAvatar OnlineTRUYÊN TEEṆ
Cũi 3d, Cũi Giường Linh Hoạt ,Cũi Đa Năng Cho Trẻ Em

Đọc Truyện Tình Yêu – Cô dâu gán nợ Yêu Cầu

c, rửa sạch mặt.
-Cạch ! – Cánh cửa bật mở, Hoài Thương thò đầu, nghé mắt nhìn ra bên ngoài.
Người con trai khoanh tay đứng ngay trước cửa phòng tắm, xa xầm mặt nhìn bộ quần áo ướt, đang nhỏ nước mặc trên người Hoài Thương, mai mỉa hỏi:
-Cô định mặc quần bộ quần áo ẩm ướt này để lau sàn nhà của nhà tôi ?
Hoài Thương sắc mặt ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa tức giận, căm hận hét lên với tất cả sức lực:
-Anh vô lý vừa thôi, anh ném tôi vào bồn tắm mà có chịu hỏi tôi có quần áo để thay không.
-Thì ra cô không có quần áo để thay. – Người con trai kênh kiệu, hất hàm ra lệnh – Muốn có quần áo để thay chứ gì ? Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ cho người mang quần áo cho cô thay, còn nếu không cô chịu khó mặc bộ quần áo ẩm ướt này suốt cả ngày đi.
-Anh dám ?? – Hoài Thương tức điên lên, hận không thể xông lên đấm vỡ mặt tên con đáng ghét, không coi ai ra gì này.
-Tại sao tôi lại không dám ? – Người con trai khinh thường đối đáp lại – Cô nên nhớ tôi hiện giờ là chủ nhân của cô, chủ nhân nói gì thì cô phải nghe đấy, tôi cho cô thứ gì thì cô mới được nhận.
-Anh đang nói lung tung gì thế ? -Hoài Thương bất lực gào lên – Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải nô lệ của anh, cũng không mắc nợ gì anh cả. Anh mau thả cho tôi đi về, nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh tội bắt cóc và tống tiền.
-Ha ha ha ! – Người con trai ngửa cổ cười to, nghe như thể có chuyện gì đó buồn cười lắm.
Hoài Thương căm giận nhìn người con trai trừng trừng, nếu ánh mắt có thể giết người, tin rằng hắn ta đã bị giết không dưới một nghìn lần.
-Cô muốn gọi cảnh sát đến bắt tôi ? – Người con trai ngừng cười, bóp chặt cằm Hoài Thương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đối diện với đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của mình – Nếu cô muốn thì cứ làm đi, tôi tin rằng cảnh sát tuyệt đối sẽ không đứng về phía cô, mà ngược lại vì hành động điên rồ của cô, bố mẹ cô sẽ bị bắt giam tống vào tù, tài sản gia đình cô sẽ bị tịch thu, cả đời gia đình cô cũng không ngóc đầu lên được.
-Cái…cái gì ?? – Hoài Thương tái mặt, lắp bắp không dám tin vào tai mình.
Ngón tay thon dài của người con trai chạm nhẹ vào vết thương bị cắn đến chảy máu trên đôi môi của Hoài Thương.
Hoài Thương nhăn nhó kêu đau, nghiêng đầu cố gắng tránh thoát sự đụng chạm của người con trai.
Người con đột nhiên cau có không hài lòng, đẩy Hoài Thương đứng dán lưng vào tường, đôi môi gần chạm vào chóp mũi Hoài Thương, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, gằn giọng, nói nhấn mạnh từng từ từng chữ:
-Đừng có dại mà khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Tôi đã cho gia đình cô sự ân huệ lớn nhất rồi, nếu cô còn không biết điều, cùng lắm thì ngọc nát hoa tàn, tôi sẽ làm cho gia đình cô xóa sổ khỏi giới thượng lưu, đẩy xuống tận đáy cuối cùng của xã hội.
Sắc mặt Hoài Thương dần tái nhợt, trắng bệch không có huyết sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, thấm ướt đẫm bộ quần áo ẩm ướt đang mặc trên người.
Ngón tay thon dài của người con trai di chuyển từ đôi môi chuyển lên chóp mũi, xoa nhẹ gò má, kéo dài đến khóe mắt Hoài Thương.
Mỗi chỗ trên khuôn mặt mà người con trai dùng ngón tay nhẹ động chạm vào đều khiến Hoài Thương rùng mình ớn lạnh. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc, nhưng cũng đủ để nhận ra hắn ta chẳng khác gì ác quỷ, là một kẻ cao ngạo độc tôn, thích điều khiển người khác, bắt họ phải làm theo mệnh lệnh của mình, coi người yếu kém hơn mình là rác rưởi để giẵm nát dưới chân.
Chương Ba.
Hoài Thương áp sát tai vào cánh cửa, cẩn thận tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh vọng lại từ hành lang lầu ba của căn nhà.nhà.
Lắng nghe một lúc cũng không phát hiện có tiếng động khả nghi, Hoài Thương liếm môi, nhẹ xoay núm khóa cửa, thò đầu, nghé mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn ngược nhìn xuôi xem có bóng người nào không.
Căn nhà rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe có tiếng lá cây khua xào xạc ngoài khu vườn nằm phía sau nhà, tựa như người trong nhà đã đi đâu hết cả.
Hoài Thương bạo dạn nắm chặt quai túi xách, cố gắng khép cánh cửa không phát ra tiếng động, mắt vẫn đề phòng nhìn chung quanh, chân rón rén đi trên hành lang lầu ba.
Đến bậc cầu thang dẫn xuống các tầng lầu, Hoài Thương nín thở, khom người cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Bậc cầu thang xây theo hình xoắn ốc, sàn nhà lát đá hoa cương, được lau chùi sáng bóng, không dính một hạt bụi.
Kiến trúc ngôi nhà, cùng với đồ đạc trong phòng khiến Hoài Thương tặc lưỡi khen thầm, nhón gót chân đi xuống từng bậc cầu thang, vừa đi vừa không quên tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Vừa đặt chân xuống căn gác xép, được xây thêm giữa tầng trệt và tầng một, Hoài Thương giật mình hoảng sợ khi thấy thấp thoáng có một bóng người mặc đồ trắng – trang phục của người làm trong nhà đi cầu thang từ dưới lên trên.
Hoài Thương nhanh trí nấp ngay vào sau một cánh cửa mở rộng.
Người phụ nữ giúp việc đi vào căn phòng mà Hoài Thương chọn làm chỗ nấp.
Lợi dụng lúc người phụ nữ đứng quay lưng lại với mình, mải mê lục tìm đồ dùng trong phòng, Hoài Thương đi nhẹ nhàng như mèo, sải từng bước chân thật dài, cố gắng không gây một chút tiếng động đến bậc cầu thang dẫn xuống tầng trệt.
Tầng trệt quang đãng sạch sẽ, bàn ghế sang trọng được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp dùng làm nơi tiếp khách. Hoài Thương đoán đây là tiền sảnh chính của ngôi nhà.
An toàn đi xuống tầng trệt, Hoài Thương không dám chần chừ, vội mở cửa, chạy vụt ra khu vườn nằm phía sau ngôi nhà. Lúc còn bị nhốt trên căn phòng trên lầu ba, Hoài Thương đã có dịp quan sát kĩ khu vườn, nhận thấy cây cối trong khu vườn rất rậm rạp, mọc san sát nhau, rất thuận tiện cho việc ẩn nấp và chạy trốn.
Hoài Thương băng mình chạy xuyên qua đám cây cảnh được cắt tỉa và sắp xếp theo hình xoắn ốc.
Đứng từ trên lầu ba nhìn xuống phía dưới khu vườn thì thấy rất dễ để vượt qua khu vườn, sau đó chạy băng ra ngoài cổng sắt, nhưng đến khi chạy vào trong khu vườn rồi mới biết, cây cối trong khu vườn chẳng khác gì một ma trận, bắt người đi vào khu vườn phải có đầu óc tỉnh táo, nếu không sẽ khó mà tìm được đường đi ra.
Gần một tiếng sau đó, Hoài Thương mệt nhoài thở hổn hển, đau khổ chán nản nhận ra mình lại quay về vạch xuất phát, đã thử chạy hơn mười vòng nhưng kết quả lúc nào cũng giống nhau.
Hoài Thương nằm bệt
trên lớp cỏ xanh mượt mọc dưới chân, nằm phơi nắng giữa ánh mặt trời chói chang, để mặc cho ánh nắng mặt trời thiêu đốt, muốn mặt trời thiêu rụi đi sự tuyệt vọng và chán nản đang lấn át hết tất cả hy vọng trong lòng mình.
Bỗng một cái bóng cao cao che khuất đi ánh sáng của mặt trời, tiếng nói lạnh lẽo phát ra từ cái bóng:
-Đã chơi đùa đủ chưa ?
Hoài Thương khiếp sợ mở to mắt, nhìn cái bóng trừng trừng, theo phản xạ có điều kiện vội chống tay ngồi dậy, chưa kịp ba chân bốn cẳng bỏ chạy thật nhanh, đã bị cái bóng nhanh như chớp vươn tay túm lấy đuôi áo phông lôi giật lại, tiếp theo dùng sức đẩy ngã rầm xuống mặt cỏ xanh mượt.
Hoài Thương đầu óc choáng váng, miệng rên rỉ kêu đau, cảm thấy số phận của mình thật xui xẻo, rõ ràng đã lên kế hoạch bỏ trốn thật hoàn hảo, không ngờ lại bị kiến trúc xây dựng quái quỷ của khu vườn làm chùn bước chân, để rồi lại bị bắt trong tình cảnh khốn quẫn này.
Cái bóng cao ngạo đứng bắt chéo tay trước ngực, chân dùng sức giẵm trên mông Hoài Thương, nghiến răng quát hỏi:
-Cô dám chạy trốn ? Cô không coi lời cảnh cáo của tôi vào đâu phải không ? Cô muốn chết chứ gì ?
Hoài Thương vừa xấu hổ vừa quẫn bách tức giận, sắc mặc đỏ bừng, căm giận quát lại:
-Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không phải là nô lệ của anh, cũng không nợ nần gì anh cả, anh nên thả cho tôi đi đi, tôi cầu xin anh đấy. Nếu anh thích thì với điều kiện của anh, ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng tham gia trò chơi với anh.
Cái bóng trút giận bằng cách giẵm thật mạnh lên mông Hoài Thương, rít giọng hét:
-Câm mồm ! Cô tưởng tôi là ai hả, một tên biến thái sao, hay là một người rảnh rỗi không có việc gì để làm ?
Hoài Thương căm hận, chán ghét bĩu môi, nghĩ thầm……Anh chẳng phải tên nhà giàu biến thái và rảnh rỗi thì là gì, nếu không biến thái, không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi, thì đâu vô lý đến mức độ cậy mình giàu có, vô duyên vô cớ bắt một cô gái tội nghiệp như tôi đến làm trò chơi của anh.
-Cô đang nói lẩm bẩm gì trong miệng đấy hả ? Đừng tưởng tôi không biết cô đang oán thầm chử i rủa và mắng nhiếc tôi.
Hoài Thương có tật giậtmình cơ thể khẽ run, nhưng vẫn mạnh miệng nói cứng:
-Tôi chẳng chử i rủa hay mắng nhiếc gì anh cả, anh đừng có đoán mò.
-Cô còn dám cãi lại tôi ? – Cái bóng tức điên người, túm cổ áo Hoài Thương lôi sền sệt vào trong nhà.
Hoài Thương giãy dụa, kêu la oai oái:
-Đồ điên ! Anh mau thả tôi ra !
Âm thanh náo động khiến người làm trong nhà chú ý, ngó đầu từ trong nhà bếp, các tầng lầu, hiếu kì nhìn chằm chằm hình ảnh Hoài Thương bị cậu chủ trẻ tuổi lôi đi như tội phạm.
Bị người ta dòm ngó như con hề đang diễn trên sân khấu, sắc mặt Hoài Thương thay đổi liên tục, căm hận vung tay chân đấm đá loạn xạ, chống đối lại người con trai:
-Buông tôi ra ! Tôi nói anh buông tôi ra !
Đáp lại tiếng kêu la oai oái và chống đối liên tục của Hoài Thương là tiếng quát to như sấm:
-Câm mồm ! Cô mà còn kêu thêm một tiếng nào nữa tôi sẽ nhét chiếc giẻ lau sàn nhà kia vào miệng cô.
Hoài Thương sợ hãi ngậm miệng, biết tên con trai không coi ai ra gì này nói được làm được, mặc dù vậy vẫn chống đối không chịu hợp tác đi theo người con trai lên lầu, ai biết lên trên kia sẽ xảy ra chuyện gì.
Người con trai đã mất hết lòng kiên nhẫn với con nhỏ nô lệ không chịu nghe lời, dùng sức vật lộn ngược Hoài Thương, vác con nhỏ tội nghiệp trên vai như đang vác một con heo.
Người làm trong nhà không nhịn được cười trước hình ảnh ngộ nghĩnh của Hoài Thương, cho nên không thèm che dấu, ngay lập tức bật cười thành tiếng.
Đủ mọi loại tiếng cười, cùng tiếng xì xầm bàn tán truyền vào tai càng khiến Hoài Thương có ý nghĩ muốn đâm đầu vào tường để tự sát. Trời ạ ! Thế này thì đâu còn mặt mũi của con nữa ! Hu hu hu !
Đã vậy, người con trai thấy vẫn còn chưa đủ, tay còn phát mấy cái vào mông Hoài Thương để thị uy, tiếng nói rít ra từ kẽ răng, cảnh cáo bảo:
-Nếu cô mà còn dám tiếp tục lộn xộn nữa, tôi sẽ ném cô từ đây xuống tầng trệt.
Hoài Thương nhắm tịt mắt lại, tay chân buông lỏng, tuyệt vọng phó mặc cơ thể mình cho số phận.
Người con trai dùng chân đá văng cánh cửa, lại dùng chân đóng xầm cánh cửa lại, tiếng cánh cửa va mạnh vào bản lề tạo nên âm thanh chói tai, đâm thủng màng nhĩ người nghe.
-Rầm ! – Hoài Thương bị người con trai ném mạnh xuống giường.
Hoài Thương chỉ còn biết nhận mệnh, thầm oán trách ông trời, năm lần bảy lượt bị đối xử thô bạo như thế này không làm quen cũng không được, không chấp nhận cũng không thể phản kháng.
Hoài Thương vừa nhăn mặt, rên rỉ chống tay ngồi dậy, người con trai liền ném một tờ giấy gấp đôi và cây bút máy vào người , lạnh lùng bảo:
-Cô kí tên vào cuối góc phải của tờ giấy cho tôi.
Hoài Thương cầm tờ giấy và cây bút máy, nhìn lướt qua tiêu đề của nội dung ghi trong tờ giấy gấp làm đôi.
Dòng chữ: “Hợp đồng nô lệ” đập vào mắt khiến Hoài Thương không chịu đựng được bất công, phản kháng kêu lên:
-Anh bắt tôi kí vào tờ giấy này là ý gì hả ? Tôi chẳng phải đã nói là anh bắt lầm người rồi còn gì. Tờ giấy này, tôi tuyệt đối không kí.
Hoài Thương căm tức vứt trả tờ giấy và cây bút máy cho người con trai.
Người con trai đón lấy, tiến nhanh lại gần Hoài Thương, khuôn mặt hầm hầm giận dữ, đôi mắt lóe lên lửa giận.
Hoài Thương hoảng sợ lùi sát vào góc giường, ôm chặt lấy chiếc gối làm vũ khí nếu lỡ chẳng may bị tên con trai đang giận dữ phát điên kia bất chợt tấn công, mắt đề phòng nhìn chằm chằm để ý từng biểu hiện nhỏ nhất của người con trai.
-Cô có kí hay không ? – Người con trai gằn giọng, quát hỏi.
-Không kí ! – Hoài Thương trả lời như đinh đóng cột.
-Tôi hỏi lại lần cuối, cô có chịu kí không ? – Tiếng nói cơ hồ được phát ra từ kẽ răng nghiến chặt.
Hoài Thương hơi ớn lạnh, nhưng vẫn cắn răng, lắc đầu tỏ vẻ kiên quyết, mạnh miệng nói cứng:
-Không kí ! Có chết cũng không kí.
Người con trai giận dữ phản cười, tay bóp nhàu nát tờ giấy đôi, nghiến răng khen ngợi:
-Cô được lắm, luôn luôn chống đối tôi, không để một ông chủ như tôi vào mắt. Cô coi lời nói của tôi, coi mệnh lệnh và yêu cầu của tôi chỉ là không khí chứ gì ? Đã thế, tôi sẽ cho cô biết chọc giận tôi thì sẽ có hậu quả gì.
Hoài Thương cứng đơ người, vẫn còn bị giọng nói lạnh lẽo không có độ ấm cùng đôi mắt sắc bén tựa dao của người con trai dọa sợ, cậu chủ nhỏ đã quay qua nhìn ra hướng cửa, hét to:
-Người đâu ???
Chỉ trong tích tắc cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục người giúp việc bước vào phòng, cung kính thưa:
-Cậu chủ.
Hoài Thương nhận ra người phụ nữ này là người phụ nữ mà mình đã nhìn thấy lúc đang lén lút bỏ trốn.
Người con trai chỉ vào Hoài Thương, ra lệnh cho người phụ nữ trung niên:
-Mang người con gái này xuống lầu thay quần áo, dạy cho cô ta biết một người hầu thì phải làm gì. Nếu cô ta còn khôkhông chịu nghe lời thì dùng gia pháp dạy bảo, tuyệt đối không được để cô ta lười biếng, trốn việc không chịu làm.
Hoài Thương mở to mắt, trừng mắt nhìn người con trai chằm chằm, không dám tin vào lỗ tai mình. Cái gì….?? Bắt mình phải làm việc ở đây như một người hầu ???
-Vâng, thưa cậu chủ.
Hoài Thương nhảy xuống giường, nhanh chân định bỏ chạy ra khỏi phòng , song bị người con trai nhanh hơn túm được, ném về phía người phụ nữ trung niên, hầm hầm quát:
-Mang cô ta đi, dạy bảo cho tốt.
Người phụ nữ trung niên túm chặt lấy cánh tay Hoài Thương, mặc kệ Hoài Thương giãy dụa kêu la, lôi một mạch con nhỏ xuống một căn phòng dưới tầng trệt.
Cánh cửa phòng mặc dù đã đóng chặt nhưng vẫn vọng ra tiếng la hét tức giận của Hoài Thương:
-Mau buông tôi ra ! Đừng có đụng vào người tôi…!
Người bên ngoài hiếu kì dừng cước bộ, lại nghe thấy:
-Đừng có cởi quần áo của tôi ! Tôi đã nói không cần ai thay quần áo cho tôi cả ! Tôi nói buông ra có nghe không ??
Người bên ngoài lắc đầu chê bai, đánh giá cô gái mà cậu chủ mang về tối hôm qua quá ương bướng và khó dạy bảo.
Hoài Thương mặc dù có cố hết sức chống đối và phản kháng, song vẫn bị người phụ nữ trung niên lột phăng bộ quần áo đang mặc trên người, ép mặc một bộ đồ dành riêng cho người giúp việc làm việc trong nhà họ Đào.
Hoài Thương ôm lấy cơ thể lạnh run, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, hốc mắt ầng ậc nước, tủi thân và nhục nhã muốn khóc. Cho dù không được sinh ra và lớn lên trong một gia đình thật sự giàu có, nhưng mình chưa từng bị người khác chà đạp và đối xử như người hầu thế này.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Hoài Thương, nghiêm khắc dạy bảo:
-Cô nghe cho rõ đây, bắt đầu từ hôm nay cô chính thức là một trong số những người giúp việc trong nhà cậu chủ, mọi mệnh lệnh và yêu cầu của cậu chủ, cô nhất nhất đều phải làm theo, không được phép cãi bướng và chống đối. Cậu chủ đã giao quyền giám sát cô cho tôi, cho nên chỉ cần cô làm sai việc gì, hay lười biếng
<<12345 ... 8>>
Xem:
•Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Tình Yêu - Tin Nhắn Cuối Cho Anh
» Truyện Ngắn Mưa Có Mang Em Về
» Truyện Ngắn Chờ Mưa Mang Anh Về
» Tiếp Phần 2:Truyện Teen - Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
» Truyện Teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc
Trình Duyệt Opera + Ucweb Mới Nhất
- Từ khóa:
|Wap Việt Nam|