watch sexy videos at nza-vids!
Wap Hack Game
Wap Tải Game Miễn Phí
HOMEAvatar OnlineTRUYÊN TEEṆ
Cũi 3d, Cũi Giường Linh Hoạt ,Cũi Đa Năng Cho Trẻ Em

Đọc Truyện Tình Yêu – Cô dâu gán nợ Yêu Cầu

số phận xui xẻo của cô nhóc. Nhưng lo ngại cũng không dám xen vào bênh vực.
Vĩnh Phong ba bước biến thành bốn bước, phóng nhanh về phía Hoài Thương.
Hoài Thương thực hiện triệt để phương châm “Tẩu vi thượng sách”. Gặp phải chuyện gì thì cứ bỏ chạy trước, rồi tìm cách giải quyết sau.
-Bớ người ta !! Cứu tôi với !! – Hoài Thương kêu to, phóng như bay ra khỏi nhà bếp.
-Đỗ Lệ Tuyết ! Cấm chạy ! Mau đứng lại cho tôi ! – Vĩnh Phong không để ý đến hình tượng cậu chủ nhỏ của mình, nổi giận đuổi theo phía sau.
Nhóm người giúp việc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cả hai, không ai bảo ai cùng chạy ra xem.
Hoài Thương chạy phóng thẳng ra vườn.
Vĩnh Phong chạy đuổi theo phía sau, không quên quát Hoài Thương dừng lại.
Đột nhiên đôi mắt quản gia Hồng thay đổi, hốt hoảng hô nhóm người giúp việc đứng bên cạnh:
-Mau chạy ra vườn tìm cô Lệ Tuyết về ngay trước khi quá muộn…..
Nhóm người giúp việc chợt hiểu vội chạy mỗi người một ngả, vừa chạy đuổi theo, vừa bắc loa lên miệng gọi tên Hoài Thương.
-Cô Lệ Tuyết ! Cô đang ở đâu ??
-Cô Lệ Tuyết !
-…..
Âm thanh hô gọi của nhóm người giúp việc cùng tiếng bước chân dồn dập đuổi theo của bọn họ khiến Hoài Thương hoảng sợ, thần trí hỗn loạn không đủ tỉnh táo để nhận biết đường đi, chỉ còn biết chạy thẳng về phía trước, con đường dẫn mình đến đâu thì chạy hết tốc lực đến đấy.
-Đỗ Lệ Tuyết ! Dừng lại ! Đừng chạy nữa ! Tôi bảo cô dừng lại, cô có nghe thấy không ?
Tiếng quát sắc bén lạnh lùng pha lẫn phẫn nộ nổi giận của người con trai hòa cùng âm thanh rít gào của gió mang lại cho Hoài Thương tâm trạtrạng bất an và lo sợ chưa từng có. Hoài Thương chỉ còn biết chạy, chạy thật nhanh, chạy để thoát khỏi sự truy lùng và bắt bớ của nhóm người trong nhà Vĩnh Phong.
-Shi t ! – Vĩnh Phong chử i thề trong miệng, gấp gáp đuổi theo cái bóng mờ nhạt đang chạy trốn đằng trước.
Hoài Thương chạy tấp vào một góc rẽ của khu vườn theo đường xoắn ốc. Ánh sáng không chiếu đủ bên trong, bóng tối che khuất lối đi.
-Gâu ! Gâu ! – Đâu đây vang lên tiếng chó sủa.
Nhóm người giúp việc biến sắc, ngơ ngác chăm chú lắng tai nghe, sau đó càng hoảng sợ gọi to tên Lệ Tuyết hơn.
Vĩnh Phong mím chặt môi, đôi mắt hằn lên tia nhìn đáng sợ, phóng như chớp vào lối rẽ chỉ có một chút ánh sáng.
Hoài Thương chạy đến cuối con đường, chạy vụt sang lối rẽ bên phải.
Chỉ trong tích tắc, bóng dáng Hoài Thương đã biến mất trong tầm mắt.
Vĩnh Phong chạy vào lối rẽ bên trái.
Một mét…hai mét…ba mét…..Một bóng đen bốn chân to lớn chạy bổ nhào vào người Hoài Thương.
-Rầm ! Bịch ! – Hoài Thương bị con chó đẩy ngã đập lưng xuống lối đi rải sỏi.
Chiếc mõm có bộ răng sắc nhọn sáng loáng của con chó lao nhanh xuống thân thể nhỏ bé của Hoài Thương.
Hoài Thương kinh hoàng, khiếp sợ tột độ bất lực đón chờ số phận bất hạnh của mình ùn ùn kéo tới.
Nhưng……
Vĩnh Phong chạy hết lối rẽ bên trái, chạy cho đến tận cùng của con đường xoắn ốc cũng không tìm được Hoài Thương.
Nắm tay siết chặt, Vĩnh Phong tức giận đá mạnh vào bờ hàng rào gai.
Quay trở lại ngã rẽ lúc nãy, Vĩnh Phong nhìn vào lối rẽ bên phải, trong bóng tối có thể thấy được hai ngọn lửa đang bập bùng cháy dưới đáy mắt của cậu chủ nhỏ.
Năm phút sau, chạy hết lối rẽ bên phải cũng không tìm được Hoài Thương.
Quản gia Hồng gặp Vĩnh Phong nơi cuối cùng của lối rẽ, thở hổn hển gọi nhỏ:
-Cậu chủ.
-Có ai tìm được cô ta không ? – Vĩnh Phong đã mất hết kiên nhẫn, ngay lúc này chỉ hận không thể biến Hoài Thương thành mồi cho cá.
Quản gia Hồng dùng bộ đàm liên lạc gọi đến máy của từng người làm trong nhà.
Hai phút sau, quản gia Hồng tổng kết thưa:
-Cậu chủ, vẫn chưa ai tìm được cô Lệ Tuyết.
-Tiếp tục đi tìm cho tôi. – Vĩnh Phong nghiến răng, sát khí đằng đằng bắn ra bốn phía.
Quản gia Hồng biết cậu chủ nhỏ đang tức giận, không muốn mình bị thương do sát khí vô hình của cậu chủ bắn ra, vội dạ dạ vâng vâng, gấp gáp chạy đi tiếp tục tìm người.
Một tiếng sau không có ai tìm được Hoài Thương.
Hai tiếng sau… cũng không ai tìm được Hoài Thương.
Đến tiếng thứ ba…….
Vĩnh Phong đã hết chịu nổi rồi, nổi giận đùng đùng cho tập hợp tất cả nhân viên làm việc trong nhà, đứng trên bậc thềm nhà, lạnh lùng tuyên bố:
-Tôi không cần biết các người dùng cách gì, dù phải bới từng ngọn cỏ gốc cây cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi. Nếu không các người chuẩn bị tinh thần xách đồ ra đi là vừa. Tôi không cần những người vô dụng và không làm được việc gì.
Nhóm người giúp việc trong nhà và vệ sĩ riêng của Vĩnh Phong thầm run sợ trong lòng, ngay tức khắc vâng dạ hứa hẹn, vội chia nhau ra đi tìm Hoài Thương.
Vĩnh Phong ngồi gác chân trong phòng khách, sắc mặt âm trầm khủng bố. Biểu tình hiện giờ của Vĩnh Phong có thể dọa bọn trẻ con khóc thét, người lớn yếu tim có thể ngất xỉu tưởng mình gặp phải ác quỷ.
Mười lăm phút sau không có tin tức.
Ba mươi phút sau…..
Vĩnh Phong căm hận đá bàn ghế, xô cốc chén trên bàn xuống sàn nhà, khiến mảnh thủy tinh rơi vung vã i trên nền gạch men sáng bóng.
Ngay lúc đó, bất chợt một con chó Đức thân to lớn, lông màu đen tuyền, tai nhọn hoắt chạy vọt vào trong phòng khách, sủa lên hai tiếng gây sự chú ý của Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong cúi đầu nhìn con chó đang cắn gấu quần của mình, khó hiểu nhíu mày.
-Mày muốn gì mà lại cắn gấu quần của tao ? Mau buông ra, tao đang bực mình đây, tao không có thời gian chơi đùa với mày.
Con chó vẫn kiên nhẫn cắn gấu quần của Vĩnh Phong, bốn chân xê dịch ra sau, thân hình to lớn muốn lôi Vĩnh Phong đi theo mình.
Tưởng con chó muốn mình chơi đùa với nó như mọi hôm, Vĩnh Phong tức khí đá văng con chó, quát to:
-Mau biến đi ! Đừng để tao phải đánh mày.
-Gâu ! Gâu ! – Con chó bị đá đau sủa to, nhưng không chịu bỏ đi, mà mon men lại gần Vĩnh Phong, vẫy đuôi, dựng chân trước, thè lưỡi kiên nhẫn ngồi chờ Vĩnh Phong đi theo mình.
Vĩnh Phong kì lạ nhìn con chó, ngồi xổm xoa đầu nó, tự hỏi:
-Mày muốn tao đi theo mày ?
-Gâu ! Gâu !
Vĩnh Phong cau mày, đi theo con chó đến thẳng chỗ chuồng chó làm bằng gỗ nằm nơi góc khuất của khu vườn mê cung.
-Gâu ! Gâu ! – Con chó vẫy đuôi rối rít, mặt hướng nhìn vào bên trong chuồng chó làm bằng gỗ. Căn nhà gỗ cao hơn một mét, chiều rộng cánh cửacó thể đủ cho một người nhỏ con lách vào trong. Nhìn từ bên ngoài có thể hình dung căn nhà gỗ là căn nhà dành cho người tí hon ở.
Sự việc càng lúc càng kì lạ, Vĩnh Phong soi đèn pin vào trong căn nhà gỗ, sửng sốt mở to mắt khi thấy cái kẻ mà ngỡ tưởng rằng đã mất tích, bắt mọi người lục tung khắp nơi cũng không tìm thấy đang ngủ ngon lành trong ổ chó.
-Đỗ Lệ Tuyết ! – Tiếng gầm giận dữ, phẫn nộ vang lên xé nát trời đêm, đâm toạc chân mây, làm trấn động màng nhĩ người nghe.
Thêm một lần nữa nhân viên làm việc trong nhà họ Đào lại giật mình hoảng hốt, trái tim run rẩy sợ hãi.
Chương Sáu.
Mười hai giờ đêm, công viên thành phố.
Bị cơn đói hành hạ và sương đêm khuya lạnh thấm vào da thịt, Lệ Tuyết giật mình choàng mở mắt.
Vào giờ khuya khoắt này công viên không có một bóng người. Lệ Tuyết vẫn an toàn ngủ trên ghế đá không có ai đánh thức bởi vì người dân thành phố là thế, họ không tò mò, cũng không quan tâm đến việc riêng tư của người khác, huống chi cuộc sống bộn bề và hối hả có quá nhiều việc mà họ phải chăm lo.
Lệ Tuyết chống tay ngồi dậy, xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Cơn gió nhẹ thổi lướt qua, chiếc lá khô bay là là trên mặt đất.
Chiếc bụng rỗng truyền ra âm thanh réo sôi ùng ục. Cả ngày hôm nay chưa có gì ăn vào bụng, Lệ Tuyết bắt đầu cảm thấy đói, muốn tìm ngay một thứ gì đó để ăn.
Cầm túi xách, Lệ Tuyết đứng lên, thẳng hướng đi ra cổng công viên.
Đột nhiên phía sau dồn dập vang lên không chỉ một tiếng bước chân… mà là của một nhóm người.
Thần kinh Lệ Tuyết căng thẳng, bài học buổi tối hôm qua vẫn còn chưa phai mờ trong kí ức.
Lệ Tuyết siết chặt quai túi xách, chân cố rảo bước thật nhanh….
Một bước…hai bước…. Lệ Tuyết cắn chặt môi, tung mình bỏ chạy với tất cả sức lực còn sót lại trong cơ thể.
Cộp…cộp…..Tiếng bước chân phía sau trở nên dồn dập hẳn lên.
Lệ Tuyết hoảng hốt đoán thầm chắc bọn chúng đang đuổi theo mình, sợ hãi chạy bán sống bán chết ra cổng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ mới có đi lang thang có một ngày một đêm không về nhà, Lệ Tuyết đã đối mặt với nhiều hiểm nguy, hiểu rằng cuộc sống hiện thực không chỉ có vài lời đơn giản được miêu tả trong sách vở, mà khắc nghiệt và ngặt nghèo hơn nhiều.
-Bắt lấy nó ! Không được để cho nó chạy thoát ! – Bóng đen cao to cầm đầu hò hét ba bóng đen chạy bên cạnh.
Hai bóng đen cỡ người trung bình chạy ra hai hướng khác nhau, với ý định thu hẹp đường chạy trốn của Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết chớm chạy ra được đến đầu cổng công viên, hai tên côn đồ cũng chạy ra đến nơi, đón đầu không cho Lệ Tuyết chạy ra khỏi công viên.
Tên cầm đầm và tên còn lại cũng vừa kịp đến. Bốn tên vây lấy Lệ Tuyết vào giữa.
Lệ Tuyết sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng đau khổ nhìn bốn tên cướp trừng trừng, chỉ hận không thể dùng dao đâm chết bọn chúng.
Cuộc cướp bóc và trấn lột lại sắp sửa tái diễn.
Bỗng…..
-Bụp ! Bốp ! – Một cây gậy phang thẳng vào đầu hai tên cướp đứng mé bên ngoài.
-Áaaaa…!!. – Bất thình lình bị đánh đau, hai tên đầu gấu đau đớn kêu lên.
Lệ Tuyết và hai tên còn lại giật mình nhìn người thanh niên đang lăm lăm cầm cây gậy gỗ cỡ bự trong tay.
Người thanh niên không dừng tay, liên tiếp đập túi bụi vào hai tên đầu gấu xấu số, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.
Lệ Tuyết mở to mắt nhìn, nhận ra người thanh niên là ai.
Tên cầm đầu sau giây phút ngỡ ngãng, tức giận cao giọng quát to:
-Mày là thằng chó nào hả ?? Mày có biết bọn tao là ai không, mà dám chọc vào bọn tao ??
Câu quát hỏi muôn đời của những tên cướp.
Người thanh niên khinh thường không thèm đáp lời tên cướp, đứng chắn trước mặt Lệ Tuyết, đối diện với khuôn mặt dữ tợn của tên cầm đầu.
-Thằng chó, mày dám cướp mối làm ăn của bọn ông. Mày muốn chết chứ gì ?
Tên cầm đầu tút trong túi quần một con dao nhọn hoắt, lưỡi dao sáng bóng vung mạnh vào ngực chàng trai. Ba tên đàn em cũng cùng xông lên giúp sức.
Sợ Lệ Tuyết bị thương, chàng trai đẩy Lệ Tuyết đứng vào một nơi an toàn, còn mình thì lo giải quyết bọn cướp.
Lệ Tuyết đã từng được chứng kiến thân thủ của chàng trai, dần tin tưởng là lần này chàng trai cũng sẽ cứu thoát mình ra khỏi đây.
Nhưng sự đời có ai học được chữ ngờ……
Cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, một tên xông lên dí ngay dao vào cổ Lệ Tuyết, hung ác hô lên:
-Dừng tay ! Mày mà dám manh động, tao sẽ cắt đứt cổ họng con bé này.
Chàng trai giật mình dừng động tác đập cây gậy vào đầu một tên cướp, kinh hãi nhìn chiếc cổ trắng ngần của Lệ Tuyết đang chảy ra một dòng máu đỏ từ miệng vết thương bị cứa gần động mạch cổ.
Chỉ cần sơ sẩy một chút xíu nữa thôi, một mạng sống quý giá sẽ về với cát bụi.
Chàng traitrai nghĩ mà khiếp sợ hãi hùng, bàn tay cầm cây gậy gỗ bóp chặt đến nổi gân xanh, đanh giọng hét:
-Chúng mày có biết đang làm gì không ?? Mau buông cô ấy ra !!
Tên dí dao vào cổ Lệ Tuyết cười ghê rợn nói:
-Tao sẽ thả con bạn gái của mày ra với điều kiện mày buông vũ khí đầu hàng và dập đầu quỳ xuống cầu xin bọn tao. Nếu dám làm trái, mày hãy chờ mà nhặt xác của con bé này đi.
Chàng trai căm hận nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của tên cướp, kinh hoàng nhận ra hắn ta không hề xa lạ, chính là tên mặt sẹo bị mình từng đánh cho một trận bầm dập vào buổi tối hôm qua.
Có rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu, nhưng chàng trai không còn tâm trí để suy nghĩ đến những vấn đề ấy, việc cấp thiết cần làm ngay trước mắt là tìm cách cứu cô gái thoát ra an toàn.
Lệ Tuyết đã sợ đến mức cả người run rẩy, trái tim đập những nhịp đập yếu ớt trong lòng ngực, tuyệt vọng cũng không đủ để miêu tả cảm xúc của con nhóc lúc này. Lệ Tuyết không dám vọng tưởng là người thanh niên sẽ làm như lời tên mặt sẹo bảo, bởi vì hai người chỉ là người dưng nước lã, không có tình cảm sâu nặng gì cả.
Chỉ là Lệ Tuyết đã đoán sai một nửa…..
Chàng trai vứt cây gậy gỗ xuống đất, hai đầu gối dần chùn xuống trước ánh mắt theo dõi chằm chằm của bọn cướp và ánh mắt sửng sốt không dám tin của Lệ Tuyết.
Nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của Lệ Tuyết, đôi môi cắn đến bật máu. Lệ Tuyết khóc trong sợ hãi, trong tủi hờn…. và trong hối hận. Phải, Lệ Tuyết hối hận vì mình đã từng nói những lời quá nặng nề với chàng trai…..liệu thời gian có thể một lần quay trở lại để sửa chữa sai lầm không ?
Hai đầu gối chàng trai vừa chạm xuống nền đất lạnh.
Tên mặt sẹo biểu tình khuôn mặt cười dữ tợn, và thỏa mãn hài lòng vì nghĩ rằng sắp sửa thực hiện được ý đồ trả thù khát máu của mình.
Nhưng….
Thình lình vang lên tiếng kêu thất thanh của một cô gái.
-Bớ người ta !! Có kẻ giết người ! Bớ người ta ! Có kẻ cướp !!
Tiếng kêu “ngàn năm có một” ngay lập tức kéo tới một đống người đi trên đường.
Những tiếng bước chân rầm rầm, cộng thêm tiếng tuýt còi của bảo vệ công viên khiến bốn tên cướp sửng sốt, ngây người ngơ ngác nhìn nhau. Ai mà ngờ được chỉ có một người phụ nữ, nhưng lại đủ khả năng để gây sự chú của cả một đống người không liên quan.
-Chạy mau ! Để công an mà bắt được thì chết cả lũ ! – Ba tên cướp hô hào nhau bỏ chạy toán loạn.
Tên mặt sẹo vẫn chưa chịu từ bỏ kế hoạch trả thù của mình. Chỉ vì con nhóc và thằng khốn nạ n này mà hai tên đàn em của hắn bị tống vào tù, bản thân hắn thì sống chui sống nhủi như con chó.
Tay tên cướp run lên vì tức giận, lưỡi dao sắc bén vô tình cứa sâu thêm vào da thịt Lệ Tuyết. Máu theo đó túa ra như tắm.
Lệ Tuyết bị mất nhiều máu, cộng thêm vết thương vượt quá giới hạn chịu đựng dần ngất lả trong tay tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo chìm vào trong hồi ức đen tối của mình không chú ý đến chàng trai đ
ã đứng dậy từ bao giờ, tận dụng ngay cơ hội giơ chân đá bay con dao trong tay tên cướp, đỡ lấy cơ thể lả đi vì mất máu của Lệ Tuyết.
Tên mặt sẹo giật mình hoàn hồn ôm lấy cánh tay đau, thù hận nhìn chàng trai và Lệ Tuyết trừng trừng, lại nghe tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng đến gần, không cam lòng bỏ chạy lẩn khuất vào trong bóng tối của khu vườn nằm phía sau công viên.
Mọi người chạy đến vây quanh lấy Lệ Tuyết và chàng trai.
-Hai cháu không sao chứ ? Tên cướp đâu rồi ?
-Mau gọi xe cấp cứu đưa cô gái vào bệnh viện. Cô ấy mất máu nhiều quá.
-…
Người có điện thoại di động ngay lập tức gọi một chiếc xe cứu thương.
Chàng trai vẫn ôm chặt lấy Lệ Tuyết, run tay quấn một chiếc khăn sạch quanh cổ Lệ Tuyết, cố gắng giảm thiếu lượng máu chảy ra từ vết thương trên cổ.
-Làm ơn tránh đường !! – Đột nhiên có một cô gái vạch đám đông đứng chen chân vào bên trong.
Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vì mất máu và đôi chỗ bị sưng tím vì bị đánh của Lệ Tuyết thì sợ hãi kêu to:
-Hoài Thương !! Tại sao lại là mày ?? Trời ơi !!
Cô gái dùng tấm thân quá khổ đầy ngã người đang cúi xem vết thương trên cổ Lệ Tuyết
<<1 ... 45678>>
Xem:
•Bài Viết Cùng Chuyên Mục
XtScript Error: Timeout.
Trình Duyệt Opera + Ucweb Mới Nhất
- Từ khóa:
|Wap Việt Nam|