i lại bị đánh thức rồi thì ngủ lại cũng hơi khó nữa .
-Thôi tớ thức cũng không sao , tớ hết cơn buồn ngủ rồi .
-Thật là tớ chả hiểu được cậu luôn , Ăn thì nhiều và ngủ cũng nhiều nhưng nhìn cái vóc dáng thì cứ như là cậu phải ăn kiêng ý . Nhìn có khác que tăm là mấy đâu , ấy thế mà bế lên thì nặng chả khác gì con heo cả . Đêm qua tớ bế cậu lên phòng mà hai tay muốn rã cả tay luôn .
Minh than thở với tôi .
Giờ thì tôi hiểu rồi . hôm qua tôi ngủ quên nên hắn đã bế tôi lên ngủ trên phòng . Ôi thật là mất mặt quá đi , biết kiếm cái gì mà giấu cái mặt này đi đây .
Nói canh hắn để đuổi hắn , thế mà cuối cùng lại để hắng phải bế mình lên phòng rồi giờ lại còn bị than thở là sao mà mình nặng như thế .
Xem nào xem nào . giờ mà đuổi hắn đi cái hắn mà đi rêu rao mình thế này thì biết giấu cái mặt này ở đâu đây chứ . Mà để hắn ở lại thì thể nào cũng có nhiều chuyện để mà nói thêm cho mà xem .
Ôi rối cả cái đầu , thôi đành chịu vậy , tiền đã trao rồi mà , lại có nhiều cái không hay nữa . Thôi nhắm mắt xuôi tay cố gắng sống vậy , cùng lắm thì cẩn thận hơn là được .
-Này , đang suy nghĩ gì đấy hả ?
Minh gọi làm tôi giật mình
-À không có gì , chỉ là đang tưởng tượng tí thôi mà .
-Tưởng tượng gì đấy ?
-Thì là sắp đến biển thì cái mùi vị buổi sáng gần biển thế nào thôi .
Tôi chối bay , cố lấy ra một cái cớ để Minh không phát hiện .
-Việc đó thì dễ thôi , cũng gần đến rồi đó . Mở cửa ra là được mà .
Minh cười .
Mở cửa thì còn gọi gì là thú vị nữa chứ . Đi bộ còn sướng và thoải mái hơn nhiều .
-Nhưng mà mở cửa gió nó vào ít lắm , thà ngồi hít máy điều hòa thế này thì hay hơn .
Tôi chu miệng lên nói .
-Đồ ngốc , xe tớ là xe xịn mà .
Chả hiểu Minh nói gì nữa , việc xe xịn thì có liên quan gì đến việc tôi và cậu ta đang nói đâu chứ , thật là nói nhăng nói cuội nữa rồi , hay là cậu ta muốn khoe chiếc xe này nhỉ ? ừ , chắc là thế rồi .
-Không hề có liền quan gì cả .
-Nhìn thì biết liền thôi
Minh nháy mắt rồi bấm vào xe một lúc , dần thì trần xe đã được gấp ra phía sau .
Hà hà cuối cùng thì tôi cũng hiểu được ý cậu ta muốn nói gì rồi . Hóa ra xe xịn cũng có nhiều cái hay đấy chứ nhỉ ? thật là đầy đủ tiện nghi .
Tôi háo hức đứng lên , dang hai tay đón gió , hai mắt khẽ nhắm lại để thưởng thức .
Cảm giác thật là thích , gió thổi vù vù mà tôi chả hề cảm thấy khó chịu một chút nào . Cứ như gió xóa tan đi bao nhiêu phiền muộn và suy nghĩ vậy .
Không khí thì trong lành , có chút hơi lành lạnh như rất thích . Hai tay dang ra cứ như đón hết gió vào người vậy .
Không ngờ cảm giác này lại tuyệt như vậy , thế mà bao lâu nay tôi chẳng hề biết đến nó . Thật là quá uổng phí.
-----
Thế này thì xinh rồi
Cuối cùng cũng đến biển rồi , đúng là thật thích thú .
Tôi chờ Minh cất xa rồi lấy thêm một ít đồ rồi cùng chạy ra biển .
Cái cảm giác vắng người và buổi sáng khiến tôi cảm thấy thật là thoải mái và dễ chịu , một cái cảm giác gọi là lâng lâng không thể diễn tả được .
Từ nay tôi sẽ cố thức sớm một chút rồi rủ Minh ra biển ngắm mặt trời mọc buổi sáng .
-Ngồi chơi một chút nữa là mặt trời mọc liền thôi .
Minh trải một chiếc khăn ca rô vừa vừa ra giữa cát rồi nói .
-Ừ .
Tôi toe toét cười đến tít cả hai mắt .
-Cậu ngồi đây đi , tớ đi nhặt vỏ ốc đây .
Tôi nói rồi chạy biến .
Thật là thích , ốc ở đây rất nhiều mà lại còn đẹp nữa . Tôi sẽ nhặt thật nhiều để về trang trí lên chuông gió , khắc tên lên , rồi dán lên sổ , xếp thành tên . hehe mới nghĩ đến mà đã thích cực kì rồi .
Nhưng mà cái quan trọng là ốc ở trên biển không đẹp bằng mình tự xuống biển mò . Mà trời tối tối thế này thì sao mà thấy gì được . Mò mò lung tung lỡ bị cua kẹp tay cho thì đau lắm .
-Ú ơi , mặt trời sắp lên rồi . Đừng chơi nữa .
Minh từ đằng xa gọi tôi .
-Ừ .
Tôi nhanh chóng chạy lại ngồi với Minh , không ngờ cậu ta cũng chu đáo ra phết , có khăn trải , có ít đồ ăn và nước nữa .
Nếu mà hơi tưởng tượng thì tôi và Minh cứ như một cặp tình nhân đang yêu nhau cùng đi chơi . Mà đúng rồi , lỡ ai nghĩ thế thì sao nhỉ ? Nghĩ thế thì tôi chắc cũng chết mất thôi , tôi bị dính vài vụ trêu đùa là đủ sợ đến già rồi .
À mà cũng không hẳn , tôi và cậu ta đâu có gì đâu mà phải sợ chứ . “ Cây ngay không sợ chết đứng.” .
Nhưng mà miệng thiên hạ thì ác lắm , sợ là phải chết đứng như Từ Hải trong truyện Kiều đấy chứ .
-Cậu suy nghĩ gì mà lắm thế ?
Minh nhìn tôi .
-Làm gì có , chỉ nghĩ mấy cái vớ vẩn thôi mà .
Tôi cười cho qua .
-Ừ , à mà cậu chụp ảnh không ? đưa đây tớ chụp cho vài tấm này .
Minh đề nghị tôi .
-Ok .
Tôi cười , dù sao thì cũng không thể để lỡ cơ hội ngàn năm được , đâu phải lúc nào cũng có thể đi biển vào buổi sáng được . Phải nhân cơ hội này chụp cho nhiều mới được . Có gì thì về lấy ảnh sau he he . Tính ra tôi và cậu ta cũng cùng một nhà nên chuyện lấy hình cũng không quá khó khăn .
Cũng may là hôm nay tôi mang đồ không quá tệ , một cái quần đen và áo trắng rộng có hình pucca . Tóc thì buộc cao lên , có thêm cái nơ to to điểm lên nữa . Thế này thì xinh rồi hehe .
-Cậu đứng phía mặt trời lên đi , chụp thế cho đẹp . Rồi đứng dang tay ra nữa
Minh bảo tôi
-Ừ .
Tôi và Minh cùng chạy lui chạy tới chụp ảnh . Thật là không biết cậu ta học đâu ra nhiều kiểu chụp ảnh thế không biết . Làm tôi tạo kiểu mệt muốn chết. Uống hết cả chai nước mà vẫn khát nước
Nhưng mà cái quan trọng là tôi có hứng chụp và Minh cũng như vậy .
Cũng chính vì thế mà mặt trời lên cao mà hai đứa vẫn còn loay hoay chụp ảnh từ kiểu này sang kiểu khác .
-Thôi không chụp nữa , mệt quá .
Tôi than thở , đồng thời nằm lên tấm khăn cho thẳng lưng . Mỏi quá , đúng là có chụp ảnh nhiều mới thấu hiểu được nỗi khổ của người mẫu chụp ảnh .
-Ừ thì thôi , nghỉ cũng được , hôm nay thế cũng nhiều rồi .
Minh cười .
-Nằm một cái thật là thoải mái .
Tôi dang tay ra nhắm mắt lại hít thở không khí .
-Bỏ tay chỗ khác cho ngồi cái coi .
Minh đánh nhẹ vào cánh tay tôi .
Thật là nằm thoải mái tí mà cũng không cho , đáng ghét thật . Nhưng mà kể ra thì tôi cũng hơi vô duyên thật , nằm hết cả cái khăn rồi . Thôi thì đành xích qua một chút vậy , dù hơi chật nhưng đỡ hơn là vô duyên như hồi nãy .
-Biết nghe lời thế là tốt .
Minh nhìn tôi cười rồi cũng nằm xuống .
Thật là không biết cậu ta vô tư hay là có âm mưu thế không biết , cảnh này hình như tôi được xem trên phim hơi bị nhiều . Nhân vật nam chính sau khi nằm gần nữ chính thì sẽ vờ quay qua rồi kiss một cái . Chà chà nhìn trong phim thì công nhận là lãng mạn thật đấy , nhưng mà ngoài đời thế này thì chết mất .
-Cậu ngồi dậy cho tớ nằm rộng rãi với , người gì đâu mà …
Tôi quay qua nhìn Minh với ánh mắt có vẻ là không vừa ý .
-Cậu là con gái thì phải giữ ý tứ chứ .
Minh quay sang nhìn tôi với ánh mắt như cái kiểu thách thứ người khác đánh người .
Cái đồ mới suy nghĩ tốt cho cậu ta được tí thì cậu ta lại dùng ánh mắt và lời nói như vậy làm con người ta mất hết cả cảm tình . Có lẽ tôi và Minh không hợp nhau rồi .
À mà cậu ta nói cũng đúng , hình như tôi hơi quá thật , thôi thì đành phải lép vế vậy , cố gắng nhịn nhường cho Minh nằm cạnh chứ không cậu ta mà điên lên bỏ về một mình thì tôi cũng chết không kịp than thở ý chứ.
------
Lật lên
bí mật
Tự nhiên tôi cảm thấy nhớ gia đình kinh khủng .
Cái cảm giác cô đơn không có ai quan tâm thật là đau khổ . Bây giờ dường như thấy một nụ cười , một câu mắng yêu của mẹ lại vô cùng khó khăn .
Tôi thèm cái cảm giác sống cùng gia đình , được ba mẹ che chở chăm sóc , có bạn bè thân thiết bao nhiêu năm sông bên cạnh , luôn biết chia sẻ cho nhau , giúp nhau vượt qua mọi khó khăn .
Còn bây giờ tôi sống trong một cái không gian buồn tẻ , có chuyện buồn cũng chẳng thể nói cùng ai , muón tâm sự cũng chỉ biết suy nghĩ một mình .
Đúng là sông có khúc người có lúc , chẳng bao giờ thượng đế cho con người ta cảm thấy hạnh phúc mãi mãi cả .
-Này , cậu suy nghĩ gì thế ?
Minh cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi .
-Chỉ là nhớ gia đình thôi mà .
Tôi nhìn Minh mỉm cười .
-Gia đình sao ?
Minh hỏi tôi một cách ngạc nhiên và có chút gọi là tò mò .
-Ừ . Tôi khẽ nói . Tớ nhớ những tháng ngày trước đây , luôn sông trong một gia đình vui vẻ ấm áp luôn có người thân bảo ban che chở .
-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy ?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào .
Tôi thở dài .
-Cậu thật lạ
Minh cười , 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót .
Đúng là con người thật quá khó hiểu , thực thì có gì đâu chứ , chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm , hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường .
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả . Mà cũng không hề muốn biết . Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ , cả nhóm cũng thế thôi , ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết .Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ .
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng , có lẽ đây là một câu chuyện buồn .
Tất cả đều sống không thực . Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư ? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng , thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ .
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn .
Thế mà tôi không hề biết điều này , tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc , nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều.
------
Cám ơn
-Ngày xưa , tụi tớ ngày nào cũng quậy phá cốt để bố mẹ quan tâm . Thế nhưng kết quả là họ chỉ giải quyết hậu quả mà chẳng hề quan tâm đến tụi tớ . Dần dần tụi tớ suy nghĩ ra nhiều chuyện hơn nên không làm như vậy nữa vì làm vậy họ không những không quan tâm đến mà còn rất tức giận nữa .
Minh cười .
-Kể ra sống như vậy thì không thoải mái tí nào .
Tôi đồng cảm . Cảm giác xấu về nhóm T2 cũng giảm bớt , bây giờ tôi thấy mình tàn nhẫn với họ quá .
-Ừ , cám ơn cậu Ú nhé , nói ra cảm giác trong lòng thật thoải mái .
Minh quay sang nhìn tôi cười tươi .
-Không có gì , chúng ta là bạn mà .
Tôi cũng cười .
-Mà cậu nhớ là không được hé cho ai nghe chuyện tớ kể cho cậu nghe đấy . Nếu cậu kể hay hé răng nửa lời thì tớ sẽ dùng bàn tay này để giết cậu .
Minh vừa nói vừa nhìn tôi , đồng thời đưa tay xoẹt ngang cổ với ý giết người bịt đầu mối .
-Biết rồi , tớ nào dám nói .
Tôi cười hì hì .
-Cậu nằm yên nhé . Tớ chụp 1 bức ảnh cậu với tớ .
Minh mở máy ảnh ra .
-Ừ .
Tôi cũng mỉm cười . Dù sao cũng đâu có tội tình gì đâu mà phải sợ chứ .
Thực ra mà nói , vậy thời gian qua , tuy tôi tiếp xúc ít với những chàng trai này thì tôi vẫn không thấy họ xấu bụng hay là không quân tử . Ai cũng tốt nhưng chỉ mỗi cái là ngại thể hiện .
Chính vì ai cũng đã tổn thương lại cùng chơi với nhau nên cái vỏ bọc của họ mới giống nhau như vậy .
Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng tính tình những anh chàng này luôn như thế , nhưng bây giờ thì tôi mới hiểu , họ
tạo vỏ bọc , vỏ bọc như nhau , ai cũng như ai mà không thể phân biệt được .
Đâu phải ai cũng vui vẻ như Hoàng , lém lỉnh như Minh , một chút khó tính như Duy đâu phải không ?
Chính xác là thế mà .
Tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình
Ít ra tôi vẫn không phải như một số người . Cố lên
Thấm thoắt thời gian trôi qua cũng thật nhanh , vậy mà đã 2 tuần trôi qua rồi .
Tôi và Minh vẫn sống với nhau một cách bình thường . Hoàng có ý định chuyển sang nhà tôi nhưng không không chịu ., hơn nữa Duy và Minh cũng phản đối quyết liệt nên Hoàng liền mua một căn nhà gần với nhà tôi . Mà nói thẳng là đôi diện với nhà Duy .
Minh cũng đã tậu một căn nhà bên cạnh nhà tôi nhưng cậu ta vẫn ở lì không chịu chuyển đi , suốt ngày cứ biện lí do đã đưa tiền rồi . Tôi bảo sẽ trả lại thì không chiu . Thật đáng ghét .
Duy vẫn sang nhà tôi ăn trưa đều đặn mỗi ngày rồi ở lại chơi đến đêm mới chịu về để đi ngủ .
Hoàng lại khác , suốt ngày cứ đòi đi theo tôi , trừ phi tôi đi vệ sinh chứ ngoài ra không có phút giây nào tôi được yên .
Chả hiểu nỗi hàng xóm trước đây của tôi thế nào mà chịu bán nhà nhanh như vậy . mà tôi nghĩ là giờ để tậu 1 ngôi nhà thì hơi khó khăn vì nền kinh tế biến đổi . Thế mà mấy người này làm thế thì quả thật tôi chả hiểu được gì luôn haizz .
Chỉ tiếc rằng bản thân mình không giàu như người ta mà thôi . Ôi cái cuộc đời này .
+++++++
Sáng nay tôi dậy khá sớm , có thể nói là sớm nhất nhà . Mới có 6 giờ nhưng tôi lại không ngủ được .
Tuy chưa xuống nhà nhưng mà tôi đoán chắc tôi dậy sớm nhất . Vì dạo này mấy con người đó không hiểu sao cứ suốt ngày tụm ba tụ bảy bàn luận gì đó mà không cho tôi tham gia .
Họ chỉ được cái tốt tính là chiều nào cũng được đi chơi ké . Nhưng đi đến tối khuya mới về .
Mà cũng chính vì vậy nên tôi mới không đi kiếm việc làm thêm , hơn nữa khi kể chuyện với mẹ về việc tính đi làm thêm thì mẹ tôi lại không cho . Nên thôi , ở nhà hầu hạ nấu ăn cho mấy người này lấy tiền lương vậy .
Vừa không quá khổ mà lại có thêm thu nhập , coi như đó là việc làm thêm vào hè .
Thôi giờ chả muốn suy nghĩ gì cho nhiều . Xuống nhà chuẩn bị đồ ăn thôi , coi như tạo cho mấy con người này một điều ngạc nhiên vậy .
-Ú nhà ta hôm nay dậy sớm quá nhỉ ?
Duy từ đâu chạy đến nói làm tôi hoảng hốt giật mình .
Cứ tưởng mấy con người này còn ngủ như heo , ai ngờ mới sớm đã dậy rồi . Mà sao hôm nay cậu ta sang nhà tôi sớm thế nhỉ ? Không biết có phải là chuyện mờ ám gì không đây .
-Ừ , sao hôm nay dậy sớm qua nhà tớ làm gì thế ?
Tôi tò mò hỏi .
-À , hôm nay có chuyện nên đành phải dậy sớm . Tớ đang định lên gọi cậu dậy mà ai ngờ cậu dậy rồi .
Duy cười hì hì .
-Thế à ?
Tôi hỏi một câu vu vơ .
-Ừ , vào ăn cơm thôi , mọi người đang chờ cậu .
Duy kéo tay tôi đi nhanh hơn vào phòng bếp.
------
Tôi sững người , thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa . Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu có chuyện gì quan trọng đâu cơ chứ . Hay là có sinh nhật của ai mà tôi không nh