watch sexy videos at nza-vids!
Wap Hack Game
Wap Tải Game Miễn Phí
HOMEAvatar OnlineTRUYÊN TEEṆ
Cũi 3d, Cũi Giường Linh Hoạt ,Cũi Đa Năng Cho Trẻ Em

Đọc TRuyện - Mình thích cậu đồ rắc rối

sao nhĩ 'Nó quá hoàn mĩ'...

-Ơ! Duy đến đấy à!...cô nhóc này là!

-Người em giớ thiệu tuần trước cho chị đấy.

Nó thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt nó mới thanh cao làm sao, không một tì vết có lẽ vậy. Nó nghe Duy giớ thiệu về mình thì cũng cúi đầu vẻ chào hỏi:

-Em chào chị! Em tên Phương Di!

-Ồ! Cái tên thật dễ thương! Chị tên Lệ Dương, rất vui được quen biết em.

-Dạ!_nó hí hửng bắt tay chị gái đứng trước mặt. không ngờ khuôn mặt hoàn mĩ đó lại có tâm hồn hoàn mĩ không kém.

-Từ nay em phải cô gắng làm tốt nhé!...

-vâng! Em sẽ cố gắng mông chị có thể giúp đỡ em...

THế là nó bắt tay vào làm công việc kiếm tiền của mình. Nhưng nói trước nhé, chuyện này là bí mật, bỡi lẽ nếu mẹ nó biết thì bà sẽ cho nó đi chầu ông bà luôn quá. Mẹ nó luôn nói, nó chỉ nên học thật tốt còn chuyện tiền bạc để mẹ nó lo. nhưng nó biết vì bệnh của ba mà mẹ nó đã tốn nhiều tiền dữ lắm, nên nó không bao giờ xin mẹ tiền tiêu vặt cả, trừ khi mẹ cho nó.

**********

Hắn vừa nằm trên giường vừa ngẫm nghĩ về những hành động kì quái của con nhỏ rắc rrối. Nó hay đi đi về về vào cái khỏang thời gian 2h chiều đến 6 h chiều vào những ngày rãnh rỗi mà trường cho nghĩ. Ruốc cuộc con nhóc kì quái này đang làm gì bí mật mà hắn không biết. Hay đi chơi? hay đi hoc? hay đi đến nhà bạn? ...Nghĩ một lúc rồi hắn vứt hết mọi giả thuyết như trên, bởi vì những thứ ấy không thể lặp đo lặp lại cunghf những ngày.

Hănd quyết định để khỏi đau đầu, chiều nay hắn sẽ lập một kế hoạch 'Theo dõi' con bé ấy. Bởi vì trong thâm tâm hắn nhắc nhở, dù gì nhỏ ấy cũng là con của Bác giúp việt hiền lành mà nó quý nhất. vậy nên khi bác ấy không ở nhà thì hắn cũng có nghĩa vụ trong cói đứa con gái rắc rối của bác ấy.

Hắn vờ ở trên phòng, như mọi ngày không để ý xem con bé đi dâu. Khi nghe tiếng đống cổng ở bên ngoài hắn với lấy chiếc nón màu xanh đen, và chiếc ba lô tróng rỗng dùng để đeo kiểu, khoác lên vai chay thật nhanh xuông dưới gara vào đẩy ngay con xe SH màu đen yêu quý ra cổng. Đống cổng lại và hắn lên đường, Bắt đầu kế hoạch.


Hắn chạy thật chậm trong theo cái bống người nhỏ nhắn trên chiếc xe đạp mini màu trắng sữa ra đến tận phía đường lớn.

Hắn hơi choáng váng, hoặc có thể nói là không ngờ tới. Con nhỏ này đi gặp thằng con trai kia. Cái thằng đang mặt chiếc áo pull màu xanh dương, đang đứng vẩy tay chào con bé, cậu bạn tên Duy. Vậy suy ra:
'Con nhỏ này đi hẹn hò' Hắn phán một câu ngon ơ khi trông thấy cảnh tượng trước mặt. Con nhỏ này mới còn chút xíu tuổi đầu mà yêu với đương. (=>Ccậu này bị hâm nặng. cậu ta còn đi ngủ với con gái nhà người ta mà đi phán cho con nhà người ta cái câu như vậy)

Hắn vừa hậm hực thì thấy hai người kia đang rời khỏi chỗ đợi, hai người đạp xe song song trên đường. 'Trong đến ngứa mắt' Hắn vẫn tiếp tục lần mồ đi theo sau cặp trai gái đang đạp xe trên đường. Hắn biết người ta đi hen hò mà vẫn đi theo, có lẽ hắn hâm thật rồi. nhưng hắn lí giãi cho việc đi theo của mình là xem thằng con trai kia có đụng tay đụng chân với con nhỏ kia không. Nếu có thì cậu ta sẽ nhừ đòn. Làm việc tốt thì làm cho trót, dù gì Bác ấy cũng rất thương hắn.


Di và Duy dừng xe trước một quán ăn nhanh trên một con phố nào đó đông người qua lại. Đợi hai người đó đâye xe xuống bãi gửi và đi lên hắn mới từ từ đi vào quán. Chiếc mũ mội xụp xuống đầu chắc xe không ai nhận ra hắn.

Hắn đẩy cửa bước vào quán, chọn đại một chiếc bàn trống với địa thế thuậnu tiện để có thể quan sát hết các bàn trong quán. hắn kéo mũ lên, cố mở đôi mắ to của mình tìm xung quanh, mông sẽ tìm ra

bàn của nhỏ rắc rối. Nhưng lạ thay, hắn tìm hoài mà sao không thấy gì cả. hai người họ đã như bọt nước tan đi...Họ đi đâu, rõ ràng là vào đây mà....

-Cho hỏi! quý khách dùng gì ạ!

Hắn giật thót mình suýt hét lên khi có người gọi hắn phía trên. đúng là làm việc sấu thì luôn 'có tật giật mình'. Hắn ngẩn đầu lên nhìn chị phục vụ trước mặt mình, chị ta đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu và nghi ngờ.

Hắn hiểu ánh mắt đó. Cho nên hắn đã ban phát cho chị gái này nụ cười mà hắn vẫn thường dùng trong các màng cua gái. Nhắc đến cua gái hắn mới nhớ đã lâu rồi hắn không đi Bar. Nhưng không sao, ở nhà hắn cũng có đồ để chơi mà.

Chị ta từ vẻ mặt hậm hực biến đổi 180độ sang hai má chúm chím ngượng ngùng. Hắn tự cười thầm trong bụng, vẻ đẹp trai của hắn vẫn không rung chuyển chút nào.

-Cậu dùng gì vậy! để mình ghi cho...

Trời! bây giờ chị ta còn gọi hắn là 'mình-cậu' nữa chứ. Nghe nổi hết da gà. đúng là con gái xoay như chong chóng ý.

-À! em dùng một li cafe và một bánh puding cafe.

-Cậu cứ gọi mình là 'mình và cậu' là được rồi! cậu chờ chút nhé.

Bây giờ thì hắn cảm thấy ngứa ngáy trên người thật sự. Cái cảm giác hẫn diện trong lòng bây giờ không còn nữa mà thay vào đó là khó chịu vì bị một đứa con gái dở hơi làm quen.

Hắn đưa mắt nhìn quanh quán một lần nữa ,...Không có ở kia, khong có bên đó, bên này cũng không, ...vậy ruốc cuộc con nhỏ này đi đâu vậy nhỉ.

-Phương Di! ra chào khách đi em....

-Vâng!

Hắn vừa nghe thấy gì đó, giọng ngọt ngào gọi tên một người quen quen, và sau đó cúng được đáp trả bàng cái giọng ngọt ngào nghe cũng quen quen nốt. Hắn biết âm thanh ấy phát ra từ đâu. SAU LƯNG HẮN. Hắn từ từ quay đầu ra sau, đừng nói là hắn đang đoán trúng...

-Trần phương Di!_Hắn trợn tròn mắt khi ở phía bàn thu ngân là một cô gái nhỏ nhắn với bộ áo quần đồng phục của quán đang săn tay áo vừa đẩy cánh của thay đồ bước ra,...Bất ngờ hơn...Phía sau cô gái đó, là một chàng trai cùng mặt một loại đồng phục. Cô gái đang cúi đầu chào mấy ngwoif phục vụ trong quán.

Bây giừo hắn đã hiểu chuyện gì đang sảy ra. NHỏ rắc rối đang đi làm thêm. Nhưng ...Tại sao phải làm thêm...nhóc thiếu tiền à...

Chap5: Nhận ra:

Kể từ cái buổi chiều nào đó hắn theo dõi nhỏ rắc rối và đã gặt hái được cái thành quả là "nhỏ rắc rối đang đi làm thêm"...Từ đó thì trong đầu hắn luôn lượn lờ mấy câu hỏi kiều như:" nhỏ đi làm thêm làm gì?" hay đại loại "nhỏ cần tiền à" . Hắn không nghĩ là nhỏ thiếu tiền đến mức phải đi làm thêm...

Và rồi mấy ngày gần đây hắn quyết định đi theo sau nhỏ. Hắn tỏ ra như khong biết gì. Vào các buổi chiều lịch trình đi làm của nhỏ, hắn thường giả vờ ngủ vùi trong phòng để rồi khi nghe tiếng đống cổng và tiéng chiếc chân chống của xe đạp kêu lên ''lất cất" . Hắn lại với lấy chiếc túi và chiếc mũ chạy vội xuống gara lôi ra con xe SH quen thuộc rồi phóng vút đi theo sau lưng nhỏ.

Hắn tới quán. Ngồi vào đúng cái chỗ mà lần đầu hắn ngồi, được hắn đánh giá là địa hình lí tưởng. Ngẫm ngĩ lại không có lí do nào bắt hắn phải đi theo nhỏ cả. Chỉ có một lí do duy nhất được hắn đưa ra. Là do bác giúp việc nhà hắn quá tốt. tốt đến độ hắn tự nói với bản thân phải ra tay giúp đỡ bác ấy chấm hết.

Hắn ngồi lì ở quán từ lúc nhỏ bắt đầu công việc cho tới hết giờ làm việc của nhỏ rồi lại rú xe về nhà thật nhanh trước nhỏ. Nhỏ cứ đi đi về về như vậy và hắn cũng vậy.

Tối hôm nay hắn không ngủ được, hắn thấy trằn trọc, khó chịu. lại nhớ về chuyện của chiều nay, làm hắn chỉ muốn sôi máu. Hắn muốn đấm hắn chiều nay một cái và muốn đấm cậu con trai bế nhỏ một cái.


2h chiều, tại quán có cái tên khó hiểu: D.H.

Hắn cảm thấy ngứa ngáy trong người khi cảm giác có người đang nhìn hắn. Hắn lại ngồi ở vị trí hết sức quen thuộc. hình như hắn đã trở thành khách quen ở đây mất rồi, cũng tại đi theo nhỏ. da hắn cứ như là nổi lên khi bắt gặp ánh mắt tha thiết của chị gái nhân viên mà hắn gặp ngày đầu tiên đến đây. Trời ơi! trông thật khủng khiếp. hắn thật sự không giám nghĩ đến điều đó, cứ nghĩ đến là trong cổ hộng của hắn như có một chất chua chua chực trào ra. Mỗi khi đến đây hắn đều cảm thấy như vậy . Cảm giác giống như bị tra tấn. Hắn đúng là một thằng hâm nên mới đên cái quán quái dị này.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh quán, hắn đang cố tìm cái hình dáng nhỏ bé quen thuộc của con nhóc rắc rối.

Hắn trong thấy nhỏ, cái hình dáng nhỏ nhắn với bộ đồ nhân viên thắt nơ ở cổ làm cho nhỏ có vẻ đáng yêu đôi chút. Chỉ đáng yêu một chút xíu thôi nhé. Bởi vì thường ngày nhỏ chẳng đáng yêu chút nào cả.(=> Đúng là lí sự cùn)

Trên tay nhỏ là một khay thức ăn và đồ uống chồng chất, trong rất nặng. Chiều nay khách đông nên nhỏ bưng bê hơn hẳn ngày thường là chuyện thường tình có điều hắn quan tâm hiện giờ là đôi cánh tay nhỏ bé kia có bưng nổi đống đồ đó một cách an toàn không. hắn cứ ngồi vậy quan sát nhỏ. cho đến khi...

-Xin lỗi! quý khách tránh ra một chút ạ!

-...

-...

-haha...

-Á!...

Đoàng đoàng...

Tiếng nhỏ hét lên lơ lững trong khong gian. Tiếng những chiếc li vỡ nghe rào rào. Những mảnh li vỡ văn lên không trung, hất vào không gian xung quanh nó...

Mọi người xung quanh chạy tới bu quanh lấy cô gái nhỏ nhắn xì xào:

-Á! Máu...

-Máu...

-Có ai đưa cô ấy đến bệnh viện không???

-gọi xe cấp cứu nhanh lên, Chân cô ấy chảy máu nhiều qua...

Tim hắn như ngừng đập , mọi giác quan cảm xúc không còn nữa. hắn ngồi bất động trên ghế không cử động, mắt nhìn trăm trăm vào dòng người động nhẹt trong quán.

"Cô ấy bị thương"...hắn nhớ tới hình ảnh mấy mãnh vụn li bắn tung toé vào không gian thì giật thót mình. Theo quán tính hắn đứng bật giậy. Chạy thật nhanh đến chỗ đám đông và lất ngươì vào phia trong đám đông đó.

Cô gái bị thương ngồi trên vũn máu, chân của cô bị cái vật sắc nhọn trong suốt cứa vào, chiếc váy dính máu ướt đẫm.

Hắn thấy chống mặt...Hắn đứng bất động nhìn cô gái đang ngồi đó. Hắn biết hắn không thể tới gần cô vì "Hắn sợ máu" và tất cả những gì liên quan đến nó. Đầu hắn đau đau...Ki ức xưa được hắn quên lãng trong một ngõ nghếch nào đó bỗng bay tuột về... Hình ảnh của người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường trải ga trắng xoá quen thuộc. Bà nhắm mắt như ngủ cả một vũn máu làm cho tấm ga trắng toát trở nên ghê sợ. Có cậu bé ngồi cạnh khóc thút thít, không giám nói gì, chỉ biết khóc và khóc.

Hắn buồn nôn, hắn muốn nôn. Hắn muốn tới gần cô nhưng không thế. Hắn bất lực...Hai tay hắn rũ xuống như một kẻ thất bại mất hết cảm giác. Một kẻ thất bại nhục nhã.

-Cậu có sao không?

-Đau quá!

-Cậu có thể đi được không?

-không biết nữa...

-vậy! tớ bế cậu...

Cậu con trai mặc bộ đồng phục nhân viên của quán trên tay cầm một cay chổi lau nhà xông thẳng vào và tất đám đông ra. Hình như cậu ấy vừa mới trong nhà vệ sinh đi ra. Vẻ mặt cậu lo lắng quá độ, chạy tới và ngồi thật nhanh xuống cạnh cô gái nhỏ. Hỏi qua vài câu vẻ diu dàng như không kém phần lo lắng. sau đó kết thúc bằng một câu ngắn gọn rồi bế bổng cô lên chạy vội ra chiếc xe tăcxi đậu bên kia đường, trong sự ngạc nhiên và trầm trồ của tất cả mọi người.

Hắn đứng bất động, khi mọi người đã tán đi gần hết. Lúc nãy hắn cảm thấy hai tay mình không có cảm giác nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy toàn thân mình chỉ chờ trực đổ xuống mà thôi. Hắn đi theo cô và ở đây làm gì trong khi việc cỏn con như vậy mà hắn cũng không làm được. Giá như hắn có thể bế bổng cô lên chạy thật nhanh đưa cô vào bệnh viện...Để đến bây giờ hắn không khỏi hối hận bởi hình ảnh cứ lượn lờ trước mắt. Đó chỉ là giá như thôi, bởi vì hắn biết không có giá như nào cả. Tim hắn quạn thắt như có ai thọc tay vào mà vặn nó thật chặt, như muốn móc cả tim hắn ra ngoài. Bây giờ hắn cũng muốn tự tay lôi Quả tim của mình ra, cầm dao và đâm cho nó mấy nhát.

-Tình yêu sẽ chiến thắng nỗi sợ hãi! đừng nuối tiếc quá khứ và hãy sống vì tương lai.

Một chị trong giông nhân viên ở đây đang lau dọn những thứ giưới sàn nhà ngẩn mặt lên nhìn hắn. Cười cười sau đó lại đi mất hút vào khoản không vô định.

Hắn bước thẫn thờ ra khỏi quán, cái câu nói ấy như lượn lờ bên tai hắn."vứt bỏ quá khứ"

*****************

Hắn đẩy cửa bước vào căn phong không có chút ánh sáng, mọi thứ xung quanh đều đen như mực lạnh lẽo và cô đơn. Hinh như căn nhà này lại trở về cái trạng thái của một tháng trước. Và bây giờ hắn cũng giông một tháng trước cứ đi đi về về nhà một mình. Rồi lại uống rượu và đi. Hắn cảm thấy lạnh, lúc trước mỗi khi hắn thấy lạnh thì hắn lại uống. Uống cho đến khi cơ thể hắn nóng lên, và những lúc như vậy hắn lại muốn chết. Gần đây hình như hắn đã chối bỏ được cảm giác này nhưng bây giờ hắn lại đau đớn khi nhận lại cái cảm giác quen thuộc.

Hắn lần mò trong bống tối đến bên quầy bar trong nhà bếp, mở tủ lấy ra loại rượu mạnh nhất, hắn nốc cạn. Càng uông thì hắn càng tỉnh. Hắn ước sao bây giờ hắn trở lại được thời gian của một tháng trước trở lại với cái ngày trong cuộc sống hắn cô mãi là con nhỏ rắc rối. Nhưng sao có thể được, mãi mãi không quay về được nữa rồi. Cổ hộng hắn nghẹn đắng. Cái chất rượu đã đắng nay mới đj vào cổ hắn cang đắng hơn.

Hắn biết hắn sợ mất cô hơn cả, mất cô vào tay người con trai đó.

Hắn vừa uông vừa đảo mắt nhìn quanh. hắn biết mắt hắn đang tìm kiếm, trong cái bống tối ...Hắn tìm một ánh sáng, tìm ánh sáng mà hắn vừa đánh mất. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, không có chút ánh sáng nào cả...Hai mắt hắn khép lại, môi nở nụ cười chua chát...

-Ê! làm gì ở đây vậy.

Chất giọng ngọt ngọt phả vào mặt hắn, hai mắt hắn hình như có cảm giác anh sáng đang chiếu vào. Hắn vội mở. Ánh sáng từ bống đèn treo trên ngăn bếp rọi vào mắt hắn, làm hắn khó chịu, đưa tay lên dụi dụi hai mắt.

Hắn tưởng chừng như nhìn thấy cô, cô đang đứng trước mặt hắn khuôn mặt lo lắng khó hiểu. hắn nhìn hình ảnh cô trước mặt rồi nhẽo miệng cười như một đứa trẻ. Cô đã về với hắn, cô không đi đâu cả.

Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.

-Này! cậu uông rượu đấy à...

-Ừm!_ hắn gật đầu cái xụp trong lòng cảm thấy vui mừng khi cô quan tâm đến hắn.

-Tớ đã nói rồi...Cậu là học...á

Hắn nắm lấy tay cô kéo vào người ôm ấp. Tham lam hít hà cái mùi rất riêng trên người cô. mùi thuần khiết, mùi của hoa Oải hương , mùi của sữa tắm và mùi của dầu gội Bạc hà...Làm tim hắn dễ chịu.

-Cậu không sao chứ!_Hắn vẫn ôm cô, cằm hắn cọ vào tóc cô làm hắn cảm thấy nhột nhột, thinh thích.

-Không...không sao cả! mà sao lại hỏi vậy...

Nghe cô trả lời lấp lững như vậy hắn biết cô muốn dấu chuyện đó nên hắn cười cười .

-Thế thì tốt...

-Nhưng thả tớ ra đi..._Cô cố dùng hết sức mình vùn ra khỏi cái ôm của hắn.

-Không..._Hắn với cái giọng bướng bỉnh thường ngày, càng ôm chặt cô hơn.

-thả không???_giọng cô

hằm hằm, hắn biết cô sắp động thủ nhưng trong lúc hắn đang tham lam thì cô đừng hồng làm gì được hắn.

-Một chút thôi được không?

Hắn đổi chất giọng nũng nịu như trẻ con nói với cô. Quả thật rất có tác dụng, cô không còn cựa quậy khỏi người hắn nữa. Hắn cứ thế ôm sát cô vào lòng. Không
<<12345 ... 30>>
Xem:
•Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Tình Yêu - Tin Nhắn Cuối Cho Anh
» Truyện Ngắn Mưa Có Mang Em Về
» Truyện Ngắn Chờ Mưa Mang Anh Về
» Tiếp Phần 2:Truyện Teen - Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
» Truyện Teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc
Trình Duyệt Opera + Ucweb Mới Nhất
- Từ khóa:
|Wap Việt Nam|