dù cái này là do bố cháu quyết định, và
một người là con trai của kẻ thù đã hại gia đình cháu.
Cháu nghĩ tất cả mọi chuyện nên nói ra.
- Liệu sự thật có làm ba người họ trở thành kẻ thù của
nhau?
- Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Em trai bác làm
vậy là để họ lớn lên không vì thù hận mà làm hại lẫn
nhau. Trong thâm tâm họ coi nhau như tình thân ruột
thịt. Chúng cháu được sinh ra không phải là để tiếp
diễn quá khứ, mà là để kết thúc mối ân oán tình thù
ấy.
- Vậy mối lương duyên mà ông chủ quá cố đã định
cho cô thì sao?- Quản gia Lý vẫn đặt những nghi vẫn
đầy băn khoăn.
- Cái này cháu nghĩ là cháu không nghe theo lời bố
cháu được. Bác biết đấy...- Quân Anh nhún vai.
- Tôi biết...- Người quản gia tủm tỉm cười- Chỉ có cái
chết mới chia lìa được cô và thiếu gia KyO.
- Vẫn là quản gia Lý hiểu cháu nhất.- Quân Anh cười
và nhổm dậy hôn nhẹ lên má ông đầy cảm kích.
Cái ngày mà Quân Anh lần đầu tiên gặp KyO ở học
viện quân sự Washington, cô biết cuộc đời cô sẽ gắn
chặt với anh. Và bên cạnh những câu chuyện ly kì
xung quanh phong cách làm việc của Hoa Hồng
Phương Bắc, người ta cũng không quên nhắc đến
người luôn bên cạnh cô, chính là người đồng nghiệp,
đồng thời là đại thiếu gia của tập đoàn xuyên quốc gia
Uy Vũ. Hai người được coi là căp tiên đồng ngọc nữ
của cơ quan chống tội phạm xuyên quốc gia Interpol.
15 năm trước.
Tiếng hò hét đuổi nhau chém giết làm đứa nhỏ đang
ngủ khóc thét lên. Người mẹ vội dỗ dành cho nó ngủ
yên. Nhìn đứa con thơ lần cuối, bà đưa nó cho người
quản gia trung thành, khóc ròng:
- Anh Lý... Vợ chồng em nhờ anh chăm sóc Quân Bảo
và Quân Anh. Chúng nó không có tội gì cả. Anh hãy
mang hai cháu rời khỏi đây trước khi chúng tìm ra chỗ
này.
- Bà chủ. Bà hãy đi theo tôi. Tôi có thể đưa ba người
rời khỏi đây an toàn mà.
- Không. Em sẽ theo chồng em.- Vị nữ chủ nhân cắn
vào môi đến bật máu để nén cơn nấc.- Nếu không
thấy em, chúng sẽ vẫn không buông tha đâu. Anh hãy
mang hai đứa nhỏ đi thật xa, nuôi chúng khôn lớn. Vợ
chồng em ở dưới suối vàng không quên phù hộ cho
anh.
- Bà chủ...
- Coi như em cắn răng cắn cỏ em lạy anh.- Bà quỳ sụp
xuống- Nếu anh không nhận lời thì em không nhắm
mắt nổi.
- Vâng... vâng...- Người quản gia bị thúc ép vội vàng
đỡ vị nữ chủ nhân dậy.
Ông vội địu đứa bé trai 2 tuổi đang ngủ say lên lưng
và đón đứa bé gái còn ẵm ngửa từ tay người phụ nữ.
Người phụ nữ hôn vội hai đứa con và nói:
- Tha lỗi cho cha mẹ nhé hai con. Mong các con luôn
khỏe mạnh và hạnh phúc. Cha mẹ yêu hai con.
Rồi bà lật tấm thảm lên, nói:
- Đây là đường hầm dẫn ra một nơi cách đây khá xa.
Anh hãy đưa hai đứa đi theo lối này là thoát. Nhớ
đừng bao giờ trở lại đây nhé!
Gật đầu đầy cương quyết, quản gia Lý chui xuống
đường hầm.
2 giờ sau, tại căn nhà nhỏ bên bờ sông Hồng.
- Anh Lâm...- Tuyên, em trai anh xộc vào cùng một
người nữa. Người kia là Huân, bạn Tuyên. Mỗi người
ôm theo một đứa trẻ.
Nhìn hai đứa trẻ mà Lâm mang về đang ngủ say cạnh
nhau trên giường, Tuyên mặt cắt không còn hột máu,
lắp bắp:
- Họ cũng... cũng....
Đôi mắt ầng ậc nước, Lý Lâm khóc òa lên như một đứa
trẻ dù anh đã ngoài 40 tuổi rồi.
- Vợ chồng họ đều chết rồi.
Giọng anh nghẹn lại, cơ hồ như không còn chút sinh
lực nào nữa.
- Đại gia đình nhà họ Hà cũng chết rồi. Em chỉ đưa
được con trai Hà Gia Huy của họ về đây thôi. Còn có
cả con trai của Đinh gia nữa. Mặc dù bố của nó đã
phản bội lại Hà gia và Phạm gia, nhưng cuối cùng
cũng phải chịu chung số phận. Nếu để nó ở lại với
ông ngoại nó thì tương lai của nó cũng sẽ nhuốm bùn
đen thôi.- Tuyên nói một tràng.
- Nơi này không ở lâu được.- Huân nhắc khẽ- Bọn
chúng sẽ truy đuổi đến tận cùng đấy.
- Tạm thời chúng ta phải chia ra. Em và Huân lánh về
vùng Sơn Tây một thời gian. Anh cũng tạm lánh đi đâu
đó nhé. Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với nhau.
- Vậy hai chú đi đi. Anh sẽ đưa bọn trẻ vào sài gòn.-
Lý Lâm gật đầu.
- Anh không nuôi nổi cả hai đứa đâu. Hãy giao một
đứa cho bọn em.
- Hai anh em chúng nó cần ở bên nhau.
- Rồi sẽ gặp lại thôi mà. Giao một đứa cho em.- Tuyên
kiên quyết.
Nhìn hai đứa trẻ ngủ ngon lành trên giường, Lý Lâm
ngần ngại. Đúng lúc ấy một người thứ ba, cũng là bạn
của Tuyên và Huân chạy vào, hốt hoảng:
- Chuồn nhanh. Bọn chúng đang đến.
Không còn thời gian để suy nghĩ, người mới vào và Lý
Lâm mỗi người chộp lấy một đứa trẻ. Lý Lâm bế Quân
Anh và chạy ra ngoài, rẽ theo hướng ngược lại với
hướng mà ba người kia vừa chạy. Trên tay anh, đứa
bé gái được đùm trong chăn ấm khẽ cựa mình rồi lại
chìm vào giấc ngủ.
3 tháng sau.
Người đàn bà bán hủ tiếu rong trao đứa bé lại cho Lý
Lâm với ánh mắt đầy ái ngại. Chị ta tưởng Quân Anh
là con gái anh nên khi cho nó bú, chị ta vừa nhìn đứa
trẻ đáng yêu vừa lắc đầu thương cảm. Chị ta băn
khoăn không biết người mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ một
đứa con đáng yêu thế này.
Lý Lâm vào Sài Gòn đã được hơn hai tháng, trong túi
không có lấy một đồng. Đứa nhỏ khát sữa nên khóc
suốt. Hằng ngày anh vẫn bế nó lang thang vừa xin
sữa, vừa kiếm việc làm. Ai cũng lắc đầu khi nhìn thấy
đứa nhỏ trên tay anh, và không ai muốn mướn một
ông bố với một đứa con đỏ hỏn như thế. Đứa bé
không chịu uống sữa ngoài nên quấy khóc cả ngày.
Có người mắng chửi anh là đồ điên, đồ biến thái,
nhưng cũng có những người lại thương cảm và cho
đứa trẻ sữa của mình. Không việc làm, anh đành sống
nhờ vào những đồ ăn thừa người ta bỏ đi, hoặc những
đồng tiền bố thí của người khác. Sức dài vai rộng phải
đi xin ăn, anh thấy nhục nhã vô cùng, nhưng vì đứa
nhỏ nên anh chẳng quan tâm đến điều gì nữa. Hằng
đêm ngủ dưới gầm cầu hoặc những mái hiên ở trên
phố, nhìn đứa trẻ ngủ ngoan, anh bật khóc. Nó theo
anh nên phải khổ thế này.
Nhìn dáng ngồi thiểu não của anh, người phụ nữ lắc
đầu rồi đưa cho anh một tô hủ tiếu nghi ngút khói, nói:
- Này ăn đi.
- Tôi không có tiền.
- Ăn đi, ai nói là đòi tiền nhà anh. Anh phải ăn thì mới
có sức kiếm việc mà nuôi con bé chứ. Tôi cũng là
người miền Bắc nên tôi thấy thông cảm cho anh lắm.
Cầm tô hủ tiếu nóng mà tay anh cứ run rẩy mãi. Rồi
một tay ôm đứa bé, một tay vội cầm đũa lên. Tô hủ
tiếu nhanh chóng hết veo, mà bụng anh vẫn còn chưa
có chút cảm giác gì. Đứa bé được ăn no nên cười đùa
khanh khách. Mấy hôm trước nó mọc răng, ngứa lợi
nên không lúc nào nó không khóc. Hôm nay nó có vẻ
chịu chơi hơn. Con bé thật xinh và đáng yêu.
Đúng lúc đó, một người đàn ông ngoại quốc đi đến và
ngồi xuống cạnh anh, nói bằng giọng Việt Nam lơ lớ:
- Lady, cho tui tô hủ tiếu.
- Hôm nay ông ra ăn muộn thế ông Fenton.
Tiếng cười khanh khách của đứa trẻ làm người đàn
ông ngoại quốc phải chăm chú nhìn mà quên cả đáp
lại người bán hàng.
- Con gái anh xinh quá!- Ông khẽ cười.- Nhìn nó tôi lại
nhớ đến con gái tôi.
Đôi mắt người đàn ông ngoại quốc hơi vẽ một ánh
nhìn xa xăm.
- Nó không phải con gái tôi.- Lý Lâm lắc đầu- Nhưng
nó còn quý hơn cả mạng sống của tôi nữa.
- Tôi tưởng nó là con gái anh chứ?- Người phụ nữ chen
ngang- Tôi thấy anh quan tâm tới nó lắm mà. Thế ba
mẹ nó đâu.
- Họ mất cả rồi. Họ nhờ tôi nuôi nấng nó.
- Sao anh không đưa nó vào trại trẻ mồ côi? Như thế
có phải cả hai đều đỡ khổ không?- Chị ta chép miệng
lắc đầu.
- Tôi ở đâu thì nó sẽ ở đó.- Lý Lâm nói rồi đứng phắt
dậy.- Cảm ơn chị đã cho nó sữa và cho tôi ăn. Đây có
lẽ là tô hủ tiếu đáng nhớ nhất cuộc đời tôi. Chúng tôi
đi đây.
- Này anh...- Chị ta gọi giật lại- Tối mai giờ này cứ đưa
con bé đến đây nhé!
Nhìn người phụ nữ nhân hậu bằng ánh mắt đầy biết
ơn, Lý Lâm bế Quân Anh đi về phía cuối đường.
Hôm sau, anh mang Quân Anh đến chỗ người phụ nữ
bán hủ tiếu. Trong khi cho Quân Anh bú, chị ta cũng
làm cho anh một tô hủ tiếu và giục anh ăn. Vừa nhìn
con bé, chị ta vừa lắc đầu thở dài:
- Tội nghiệp con bé.
Lý Lâm nghe tiếng thở dài xót lòng của chị ta mà
thấy nghẹn đắng cổ. Anh lại nhớ đến hai vị ân nhân
quá cố của mình.
- Ông Fenton giờ này còn chưa thấy ra nhỉ?- Chị ta
lại chép miệng nói sang một câu chuyện khác.
- Cái ông khách Tây hôm qua đó à?
- Phải. Ông ta cũng đáng thương lắm. Vợ và con gái
chết trong một vụ tai nạn máy bay, ông ta đâm chán
đời bỏ đi du lịch nay đây mai đó. Ông ta ở khách sạn
cuối phố kia nhưng hôm nào cũng ra đây ăn hủ tiếu.
Ông ta ở đây cũng dễ chừng nửa năm rồi nên nói
tiếng Việt cũng khá... A, vừa nhắc xong, ông ta kia rồi.
Bóng người khách Tây càng ngày càng rõ dưới ánh
đèn đường. Lý Lâm đón Quân Anh cho người phụ nữ
rảnh tay làm việc. Lại như hôm qua, ông ta ngồi kế
anh và lại nhìn đứa bé đầy thích thú. Nhưng rồi ông ta
đột ngột nói:
- Tôi muốn nhận đứa bé này làm con nuôi, anh đồng ý
nhé!
Cái đề nghị đó làm cả người phụ nữ và Lý Lâm đều
ngạc nhiên.
- Xin lỗi, tôi không nghĩ là tôi sẽ đem nó cho ai cả.- Lý
Lâm trả lời đầy dứt khoát.
- Tôi cảm thấy tôi và nó rất có duyên với nhau. Anh có
thể ở cùng chúng tôi mà. Tuần sau tôi về lại Mỹ, tôi
muốn hai người đi cùng với tôi. Anh và nó sẽ có cuộc
sống đầy đủ.
- Tôi cũng không có ý định rời Việt Nam.- Anh nói và
bế Quân Anh đi thật nhanh, như sợ nếu anh không đi
thì người ta sẽ cướp mất đứa bé này của anh.
Nhưng rồi một việc bất ngờ xảy đến làm Lý Lâm phải
thay đổi quyết định và đặt niềm tin mong manh vào
người đàn ông ngoại quốc. Ngày hôm sau, khi đang
lang thang ở khu ga tàu để xin làm bốc vác, anh tình
cờ gặp một người đồng hương, vốn chơi thân với gia
đình anh. Anh ta thấy anh thoạt ngạc nhiên, sau đó
vội kéo anh vào một góc và nói:
- Tôi không ngờ gặp anh ở đây thế này. Anh chưa hay
tin gì sao?
- Ở nhà tôi có chuyện gì sao?- Lý Lâm đột nhiên rùng
mình.
- Không. Mẹ và em trai anh vẫn ổn. Nhưng bức thư
anh gửi về nhà đã bị bọn xã hội đen lấy được và
chúng biết anh đang ở đây. Chúng đã cho người vào
lùng sục rồi. Em trai anh dặn nếu có gặp anh thì nhắn
là anh hãy trốn đến vùng khác và đừng liên lạc gì về
nhà nữa. Thế nhé, tôi phải đi đây.
Run rẩy và lo lắng, Lý Lâm không biết nên đi đâu tiếp
theo. Anh đã kiệt sức và không đủ khả năng để đi đến
một vùng khác nữa rồi. Nhưng nhất định phải đi. Thế
là anh nghĩ đến ông ngoại quốc Fenton. Và anh quyết
định đặt cược với số phận một lần.
Một tuần sau, Quân Anh dưới cái tên Issabella Fenton,
tên cô con gái cũ của ông tiến sĩ, cùng với Lý Lâm và
tiến sĩ Fenton đã rời Việt Nam và sang Mỹ.
Cuộc sống tiếp theo của cô ở Mỹ thế nào, tôi xin kể ra
ở một phần khác. Hải có thói quen dậy rất sớm mặc
dù cậu là một công tử được nuông chiều từ nhỏ, chính
xác là từ ngày bố nuôi xin cậu từ trại trẻ mồ côi về.
Ông đã cho cậu một cuộc sống sung sướng về vật
chất và thừa thãi về tình cảm. Vợ chồng luật sư Hoàng
Mạnh Dũng là những người có địa vị trong xã hội và
được nhiều người nể vì, nhưng họ đã sớm phải mang
nỗi buồn là không thể có con. Luật sư Dũng theo sự
giới thiệu của một người bạn đã đến trại trẻ mồ côi
Phong Lãnh, ở đó ông đã xin Hải về nuôi. Hải là cái tên
mà các cô ở trại trẻ mồ côi đã đặt cho cậu vì khi người
ta mang cậu đến, không ai nói gì về thân thế của cậu
cả. Không phụ lòng tin yêu của bố mẹ, dù vẫn có
những tính ngỗ ngược nhưng Hải chưa bao giờ làm
ông bà Dũng phải phiền lòng. Cậu luôn có điểm số cao
trong các kì thi.
Bước ra ban công, cậu vươn vai làm vài động tác cho
giãn gân cốt. Từ ban công này, cậu có thể quan sát rõ
vườn hoa của Biệt thự Đen ở phía bên kia đường. Mặc
dù biết Quân Anh là bạn cùng lớp, nhưng cậu chưa hề
có dịp bắt chuyện làm quen với cô.
Đang định bước vào trong thì cậu đứng ngây lại, từ
đằng xa, ở dưới đường, một người đang chạy lại. Cậu
nhận ra là Quân Anh, cô đang chạy thể dục buổi sáng.
Cô mặc chiếc áo ba lỗ trắng, chiếc quần làm bằng vải
thô, màu xanh của quân đội, bó chít dưới gấu và đôi
giầy cổ cao. Quân Anh như vừa bước ra từ một thước
phim hành động của Mỹ, duyên dáng nhưng vẫn đầy
mạnh mẽ. Thoáng ngây người vì cái vẻ đẹp kì lạ đó,
Hải bước nhanh xuống nhà.
Khi cậu vừa mở cổng và dắt con chó cảnh ra ngoài thì
cũng là lúc Quân Anh chạy về tới nơi. Cô không vào
nhà ngay mà dừng lại, nhìn cậu rồi bất giác nhoẻn
miệng cười bắt chuyện trước:
- Chào anh, không ngờ anh cũng sống ở đây.
- Bọn mình cùng lớp mà...- Hải định sửa lời cô.
- Cả lớp gọi các anh như thế nên em cũng gọi theo.
Tên anh là gì nhỉ?
- Mình tên Hải.
- À, phải rồi. Thôi gặp lại anh trên lớp sau nhé!
Từ trong nhà, quản gia Lý Lâm đã trông thấy cuộc nói
chuyện ngắn ấy của hai người, nên khi Quân Anh vừa
ngồi vào bàn ăn, ông đã hỏi ngay :
- Cô thấy cậu ấy thế nào ?
- Con ngoan trò giỏi. Cháu nghe người ta khen anh ta
như thế. Anh ta được giáo dục tốt và chu đáo.
- Cô nghĩ cậu ấy là anh cô, vị hôn phu của cô hay
con của người đã giết cha mẹ cô ?
- Cháu không biết. Cháu không thích đoán mò.- Quân
Anh nhún vai- Mà cháu nghĩ chúng ta không nên gọi
họ như vậy. Cứ gọi họ bằng tên thật thì tốt hơn : Hà
Gia Huy và Đinh Trọng Hiếu.
- Vậy cô hy vọng cậu ấy là ai trong ba người đó ?
- Cái này thì được, cháu hy vọng đó là anh trai cháu.-
Quân Anh đáp và rồi lại ngồi ngẩn ra.
***
Sau cái vụ định làm cho Quân Anh bẽ mặt thất bại,
Thảo Vy giận sôi người. Đã thế nó còn bị mất điểm
với một người mà nó rất thích nữa chứ. Nó yêu điên
cuồng cái nụ cười ngạo mạn và hờ hững của người đó,
thế mà hôm qua, nó đã bị chính người đó cười vào
mặt. Càng nghĩ nó càng muốn hành hạ cái con nhỏ
mới đến kia cho bõ ghét.
- Này... ê...- Quân Anh vừa định dắt xe ra khỏi cổng
trường thì đã nghe tiếng gọi, kèm theo một cái vỗ vai
ở phía sau.
Cô ngoảnh lại. Một người mặc áo đồng phục có phù
hiệu của khóa trên nhìn cô rồi hất đầu về phía nhà thể
thao đa năng của trường.
- Vào kia nói chuyện coi.
- Tôi quen chị à ?- Cô chiếu tướng lại cái nhìn hằn học
đó.
- Vào đó rồi làm quen.
- Được rồi, chị không cần kéo xe tôi lại như thế.- Cô
đáp lại và quay đầu xe đi về phía nhà thể thao đa
năng.
Dẫn cô đi xuyên qua khu bóng chuyền, cầu lông và
bóng bàn, chị ta dừng lại ở chỗ bể bơi. Lúc này là lúc
tan học nên bể bơi vắng hoe, chỉ có một đám con gái,
có lẽ là chờ cô ở đây từ trước.
- Là con bé này đây hả?- Một đàn chị cười khinh
khỉnh.
Quân Anh nhìn cả bọn và hoàn toàn không rõ mục
đích của mấy cô nàng lắm chiêu này là gì. Cô nhìn
đồng hồ, chép miệng :
- Các chị có 10 phút để nói. Sau 10 phút nữa tôi sẽ đi.
- Ai cần nói với mày cái gì chứ.- Cô ả cười ma mãnh
rồi bất ngờ đẩy Quân Anh xuống hồ bơi.
Hơi bị bất ngờ chút nhưng Quân Anh đã vuốt nước ở
mặt, nói :
- Muốn dìm chết tôi à? Tôi chưa nói là tôi biết bơi sao.
- Quả nhiên ngạo mạn, thảo nào con Vy nó ghét. Để
hôm nay chị dạy cho mày cách bớt ngạo mạn đi em
nhé ! Làm đi tụi mày.
Con nhỏ vừa ra lệnh, lập tức mấy cô gái còn lại đem
ra một cái bao buộc kín, mở ra rồi dốc ngược xuống
lòng hồ. Cơ man nào là rắn rơi xuống và ngoi khắp hồ
bơi. Đây toàn là rắn nước, nhưng như thế cũng đủ làm
người ta phát kinh hãi lên rồi. Quân Anh nhìn đám rắn
bơi trong lòng hồ nước, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ.
Cô không sợ, nhưng cái cách mà họ mang những con
vật có ích này ra để mua vui làm cô hết sức bất bình.
Cô bơi vào bờ và tìm cách lên nhưng bọn họ đã chực
sẵn ở xung quanh nên chỉ cần cô bám vào bờ là họ
lại đẩy cô ra. Thấy cô càng quyết liệt, bọn họ càng
khoái chí vì tưởng đã làm cô sợ.
- Có gì mà vui thế ?- Có tiếng phát ra từ phía phòng
thay đồ nam làm cả bọn giật mình. Nếu bị bắt gặp
mang rắn vào đây thì cả bọn sẽ bị rắc rối to.
Nhưng khi người bước ra là Trọng, đứa con gái đứng
đầu của cả đám thở phào nhẹ nhõm. Nó tiến lại đặt
tay lên vai cậu thân mật rồi nhìn ra phía hồ, cười :
- Bọn em đang xem siêu nhân bắt rắn đấy mà. Anh
Trọng chưa về thì ở đây coi cho vui.
Trọng nhìn Quân Anh đang loay hoay tìm cách lên, rồi
cậu cau mày lại khi nhìn ra những con rắn đang bơi
trong lòng hồ nước trong vắt.
- Cô thả nó xuống đấy à ?- Cậu quắc mắt chộp lấy cổ
tay cô ta.
- Vâng... Đây là ý tưởng của Thảo Vy đấy ạ.
Bất ngờ, cậu đẩy cô ta ùm xuống hồ bơi làm cả bọn,
kể cả Quân Anh cũng phải thất kinh. Ai cũng biết
Thiên Trọng là một người thô bạo kể cả với con gái,
nhưng những đứa con gái ở đây còn khiếp đảm hơn
khi biết cái tên Thảo Vy chẳng có tác động gì tới cậu
cả.
- Anh Trọng... sao lại... nhưng đây là... Thảo Vy...- Vừa
cố ngoi về phía gần bờ, cô ta vừa nói đầy khẩn khoản.
- Nếu cô mà lên bờ, ngay ngày mai liệu hồn cắp cặp
rời khỏi trường này.- Trọng lạnh lùng nói và ngồi xuống
cạnh mép nước, đưa tay về phía Quân Anh tiếp- Đưa
tay của cô đây.
Quân Anh được cậu ta kéo lên bờ trước ánh mắt vừa
ngỡ ngàng vừa tức tối của bọn con gái. Kéo Quân Anh
lên rồi, Trọng lại nhìn vào đám con gái trên bờ lúc này
đã túm lại một góc tiếp :
- Còn tụi mày nghĩ gì mà còn đứng đây. Xuống hết
cho tao. Tao đếm đến ba, không xuống thì đừng trách
tao ác...
«Một »
Có tiếng nấc khe khẽ.
- Khóc à ?- Trọng nhếch mép- Khi tụi mày đẩy người ta
xuống tụi mày cười vui lắm mà... Hai.
Biết tính Trọng nên chẳng cần cậu đếm đến câu thứ
ba, cả bọn đã nhào xuống và khóc òa. Chúng bơi lại
gần nhau, ôm lấy nhau sợ hãi khi nhìn những con rắn
đang ngoe nguẩy quanh mình.
- Biết tại sao không ?- Trọng cười gằn, không mảy
may để ý đến những ánh mắt đầy van xin đang
hướng về phía mình.- Có hai điều tụi mày nên nhớ
đến tận cuối đời. Một là đừng bao giờ làm hỏng những
thú vui của tao. Thảo Vy cô ta không nhắc tụi mày
biết tao thường ở lại bơi sau giờ học sao? Hai, đừng
bao giờ dại dột mà động vào cô gái này một lần nào
nữa- Trọng chỉ vào Quân Anh- Tụi mày nên cảm ơn
trời vì đã gặp tao hôm nay ở đây đấy. Nhắc lại cả với
Thảo Vy như thế, đừng có làm những trò ngu ngốc
nữa.
Nói một mạch xong, cậu ta quay sang Quân Anh :
- Cô về đi.
- Cám ơn anh.- Cô mỉm cười- Tôi cũng thực bối rối
không biết phải hành xử thế nào cho đúng trong tình
huống vừa rồi. Cảm ơn anh đã giúp tôi không đi quá
giới hạn của mình.
Cô nói rồi quay người đi ra với bộ quần áo và mái tóc
ướt sũng nước, môi mím chặt lại để kìm nén cơn giận
dữ của mình.Mặc dù Thiên Trọng đã cảnh báo nhưng
có vẻ như những trò đùa tai quái không rõ thủ phạm
vẫn tiếp diễn với Quân Anh. Khi thì trong hộc bàn đầy
sâu hay rắn chết, khi thì xe đạp bị thủng xăm, khi thì
chiếc cặp sách sau giờ thể dục không cánh mà bay.
Xui xẻo còn đeo bám cô ngay cả ở ngoài trường học.
Hôm nay cũng thế, khi Quân Anh vừa đặt chân vào
đến Lotus thì va phải một người làm ly rượu trên tay
người đó đổ tràn ra váy cô gái đi cùng hắn. Quân Anh
vội xin lỗi và tìm khăn lau cho cô gái. Tên vừa cầm ly
rượu trên tay buông cô gái ra và túm lấy tay cô :
- Con ranh, xem mày làm gì áo của ông này.
- Tôi thực sự xin lỗi.- Quân Anh nhắc lại.
- Mày xin lỗi là xong à?
Rồi hắn nhìn cô, đôi mắt đang giận dữ trở nên thèm
thuồng :
- A, trông cũng ngon đáo để nhỉ? Thế này đi, hôm nay
mày đi theo tao thì tao sẽ bỏ qua chuyện này. Nào
chọn đi. Theo tao mày thậm chí còn được sung sướng
nữa.
Thấy khách khứa bắt đầu xôn xao, người quản lý quán
bar định chạy ra can thiệp. Nhưng anh ta chưa kịp
lên tiếng thì tên trơ trẽn kia đã lãnh nguyên một cú
đấm vào giữa mặt. Hắn ngã lăn quay ra sàn, mặt ngơ
ngác. Nhận ra kẻ đánh mình là một thằng nhóc mặt
non choẹt, mặc nguyên bộ đồ của đội bóng rổ, hắn
bèn bật ngay dậy gọi bọn đi cùng. Lũ kia đang nhảy
trên sàn lập tức kéo nhau xuống vây kín lấy Duy Hiếu
và Quân Anh. Duy Hiếu chửi thầm một câu rất tục và
cay cú chính mình vì hôm nay đã để bọn đàn em đi
bar khác. Cậu không muốn chúng thấy cảnh cậu loay
hoay làm quen với Quân Anh, không ngờ lại xảy đến
chuyện bất ngờ này. Một mình cậu không chắc đã
chống lại được cả bọn.
- Ranh con...- Tên vừa bị Duy Hiếu đánh ngã gầm lên.-
Mày định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tao à?
Để hôm nay tao cho mày biết thế nào là anh hùng
nhé!
Nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu ra, hắn xông vào
Hiếu. Nhanh như chớp, Hiếu tránh đòn, đẩy hắn vào
đám người đằng sau rồi nắm lấy tay Quân Anh lôi
tuột đi. Bọn kia hò nhau đuổi theo.
Hai người chạy mãi, qua mấy dãy phố mà bọn kia vẫn
không chịu dừng lại. Rồi hai người chạy thẳng vào chợ
đêm, giữa dòng người đông như trảy hội đang đi qua
đi lại. Bất ngờ Quân Anh va vào một ai đó, nên tay
của cô và Duy Hiếu rời nhau. Duy Hiếu quay lại thì bị
dòng người chen lấn, không tài nào nhìn thấy Quân
Anh nữa. Đến khi đến được chỗ cô ngã thì Quân Anh
có lẽ đã đứng dậy và chạy mất rồi. Bóng của bọn đuổi
theo cũng mất hút.
Thì ra ngay lúc đứng dậy, Quân Anh đã dụ bọn này
sang một ngả khác để dễ bề cho chúng một bài học.
Cô chạy vào một ngõ vắng, vừa chạy vừa ngoái đầu
nhìn lại xem bọn kia có đuổi theo không. Ngay lập tức
cô va vào một người ở đằng trước, một tay người đó
bịt lấy miệng cô và khẽ «suỵt». Quân Anh không nhìn
thấy gì, nhưng cô nhận ngay ra mùi hoa oải hương
quen thuộc, tim cô bắn ra ngoài lồng ngực.
Cô đứng im, chỉ nghe tiếng bọn kia chạy đến nơi, ồn
ào rồi im bặt, một không gian im lặng đầy ghê rợn mà
bất kì kẻ thù nào từng đối đầu với nhân vật này đều
không thể quên. Người đó lắc nhẹ cổ tay, tiếng lên
đạn vang đến tai cô.