và chú Đinh kết nghĩa anh em.
- Này người đẹp.- Hiếu gọi cô, cả ba anh chàng có vẻ
như chán nản với nơi này lắm rồi.
- Sao thế?
- Nếu là chỉ đến thăm chỗ này thì có lẽ xong rồi chứ?
Ăn xong chúng ta chuồn nhé! Làm sao tôi có thể sống
ở đây một ngày mà không điện đóm, nước non gì
được. Đến cái điện thoại cũng thành một cục gạch
không hơn không kém.
- Các anh có thích lên trên kia không?- Quân Anh chỉ
lên ngôi miếu Tam Quan, lờ hẳn lời đề nghị của Hiếu.
- Chỉ là một ngôi miếu, có gì hay ho đâu.- Thiên Trọng
nheo mắt nhìn theo tay cô.
- Nhưng đằng sau nó là một câu chuyện rất hay. Lên
đến đỉnh rồi tôi sẽ kể cho ba anh nghe. Nó có liên hệ
rất lớn đến quá khứ của bản thân tôi...
Có ngốc mới theo Quân Anh đến tận đây rồi lại bỏ
qua một câu chuyện thú vị về thân thế của cô. Cả ba
anh chàng lặng thinh không ý kiến gì nữa.
- Có đường lên đó không bà?
Bà cụ chưa kịp trả lời thì chị con gái đi ra, cười nói:
- Tất nhiên là có chứ em. Mỗi tuần chị lên đó một lần
để quét dọn miếu mà. Nếu các em thích lên đó tham
quan chụp ảnh thì chiều nay đi với chị.
- Hay quá!- Quân Anh reo lên khiến cho những người
còn lại đều nghĩ rằng cô đơn thuần chỉ vì đang thích
thú.
Trên bầu trời, một cánh chim trắng chao lượn vài vòng,
nó phát ra những âm thanh kì lạ rồi hạ cánh xuống
một cành cây cao lưng chừng núi, mắt đăm đăm nhìn
xuống ngôi miếu dưới gốc cây.
Leo gần 2 tiếng thì cả bọn đến được miếu Tam Quan.
Nhìn ở phía dưới lên, ngôi miếu có vẻ nhỏ bé, nhưng
khi lên đến nơi, nó cũng không nhỏ lắm. Nó nằm dưới
một gốc cây tùng già. Ngôi đền được dựng chủ yếu
bằng đá và gỗ lim nên nó khá chắc chắn. Bên trong
đền có ba bức tượng lớn hình rồng, hổ và chim đại
bàng. Chị con gái lau những bức tượng đá một cách
cẩn thận và thắp lên những nén hương mới. Ba anh
chàng công tử, lần đầu tiên từ lúc đặt chân đến vùng
đất này mới tỏ ra thích thú như thế. Cả ba thi nhau
chụp ảnh. Nhận được tín hiệu của Mag, cô giả vờ nói đi
vệ sinh và vòng ra phía xa.
- Tôi đây Mag. Chúng tôi đang ở trên núi. Có chuyện gì
gấp phải không? Arrow và Alex liên tục phát những tín
hiệu nguy hiểm cho tôi.
- Sáng nay chúng tôi đã có lệnh bắt khẩn cấp ông
trùm Vương và tay chân với tội danh buôn bán ma
túy, gái mại dâm và tàng trữ súng đạn. Cả bọn đều đã
lọt lưới, nhưng rất tiếc chúng tôi đã để mất ông ta
cùng Ngô Minh, tâm phúc của ông ta. Họ đã trốn mất
và giờ đây công an Việt Nam đang phát lệnh truy nã
toàn quốc.
- Không tìm được họ à?
- Không.
- Tôi sẽ giao họ cho chị vào ngày mai.
- Làm sao cô biết được.
- Tôi đã bị chúng phát hiện ra rồi. Nhưng như thế càng
hay, tự họ sẽ đến tìm tôi. Sáng ngày mai Alex và
Arrow sẽ đưa chị đến chỗ chúng tôi, nhớ nhé, họ sẽ
lấy chúng tôi làm con tin đấy. Đảm bảo tuyệt đối an
toàn cho ba người đi cùng tôi là mục tiêu trước tiên.
Nếu lạc mất Alex và Arrow, chị hãy gọi điện về trung
tâm và xin được cung cấp mã số định vị toàn cầu.
Trừ khi tôi chết đi, nếu không dù chúng có mang tôi
đến cùng trời cuối đất thì chị vẫn sẽ tìm được tôi. Chị
hiểu chứ.
- Hiểu rồi.
- OK. Vậy nhé!
Quân Anh cúp máy và vội quay trở về phía ngôi đền.
Hải, Hiếu và Trọng đang đứng dưới gốc cây tùng, cạnh
một hòn đá tảng mà ngay từ lúc lên đây cô không để
ý. Thấy cô, cả ba gọi cô lại. Họ chỉ cho cô một dòng
chữ khắc trên phiến đá: «Ngày 17 tháng 6 năm 1985,
Phạm Quân, Hà Gia Khánh, Đinh Trọng Nghĩa kết
nghĩa huynh đệ dưới gốc cây này.»
- Cái trò kết nghĩa có vẻ hay đấy nhỉ?- Hiếu cười
thích thú- Tao cũng muốn để lại cái gì đó để một trăm
năm sau có người lên đây và cũng thấy dòng chữ tụi
mình kết nghĩa ở đây.
- Thần kinh à?- Trọng gạt đi.
- Không, tao thấy nó nói hay đấy.- Hải thì hưởng ứng.
- Thế thằng nào làm anh, thằng nào làm em?- Trọng
vặc lại.- Theo giấy khai sinh của Phong Lãnh thì ba
đứa chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm
đấy.
- Ừ nhỉ...- Hiếu gãi đầu nhăn nhó.
- Em có ý này hay hơn. Trên vai ba anh đều có những
hình xăm trùng với ba linh thú ở trong miếu này. Tại
sao chúng ta không hỏi chị Nhàn về sự tích ngôi đền
Tam Quan này.
- Ừ nhỉ...- Hải ngẩn ra- Thật trùng hợp, tại sao chúng
ta lại mang những hình xăm giống với ba tượng đá
trong kia nhỉ?
- Mấy đứa có chuyện gì mà rôm rả thế.- Chị Nhàn
bước ra hỏi.
- Sự tích của ngôi đền này là thế nào hả chị?- Quân
Anh kéo chị ngồi xuống một tấm bạt mà cả bọn
mang theo để trải ra ngồi nghỉ.
- Chị nghe bà chị kể là ngày xưa vùng này chẳng có
ai đâu. Một năm đất nước bị ngoại xâm. Giặc tàn sát
nhân dân rất kinh khủng. Trong nhân dân có ba anh
em nọ đứng lên lãnh đạo mọi người chống giặc. Nhưng
thế giặc mạnh, lại đông, nghĩa quân bị dồn đuổi về
đây. Ba anh em thống lĩnh nghĩa quân bị thương
nặng và qua đời tại núi này. Con cháu họ cùng nghĩa
quân lập đền thờ ba ông rồi lập thành làng sống ngay
dưới chân núi này. Đời này qua đời khác, các thế hệ
con cháu ba ông đều được chở che khỏi thiên tai và
thú dữ. Khi họ còn sống, nhân dân gọi họ là Thanh
Long, Bạch Hổ và Hắc Điểu, khi họ chết đi, dân tạc
tượng họ theo hình các linh thú và đặt miếu này là
miếu Tam Quan, hay có tên khác là Hắc Bạch Thanh
quan miếu.
- Thế trong ba người đó ai là anh ai là em hả chị?-
Hiếu tinh quái hỏi.
- Thanh Long là anh cả. Bạch Hổ là thứ hai và Hắc Điêu
là người em út.
- He he...- Hải cười ma mãnh- Vậy số trời đã định anh
là anh của các chú rồi. Gọi một tiếng đại ca đi nào.
- Này thì gọi này...- Hiếu cay cú giơ chân đá vào Hải
nhưng cậu nhanh nhẹn tránh được nên nó thành cú đá
vào không khí.
- Thôi không còn sớm nữa, chị em mình xuống núi
thôi.- Nhàn giục.
- Ơ, em còn chưa kịp để lại cái gì vào phiến đá này
mà.- Hiếu ngơ ngác.
- Vậy chị cứ xuống núi trước đi. Bọn em sẽ xuống
sau.- Quân Anh quyết định.
- Ừ, nếu trời tối quá thì để sáng mai hãy xuống nhé!-
Chị căn dặn- Đi đường núi ban đêm dễ gặp thú dữ và
tai nạn lắm. Ngủ lại một đêm ở miếu này cũng được.
- Bọn em nhớ rồi. Cám ơn chị nhé!
Chị Nhàn đi rồi, ba anh chàng công tử lấy dao nhíp
trong ba lô ra và bắt đầu khắc chữ lên phiến đá, ngay
dưới những dòng mà năm xưa cha ruột của họ để lại.
Quân Anh ngồi ở phía xa nhìn họ trìu mến. Câu trả lời
cô đã có, nhưng phải làm sao để qua được những
nguy hiểm trước mắt, để nói cho họ biết sự thật về
thân thế của họ.
Cô thầm cám ơn sự thông minh và nhanh trí của
người em trai quản gia Lý. Ông cố tình đánh lạc hướng
những kẻ săn lùng mình, kết thúc bi kịch bằng một sự
sắp xếp số phận đầy hợp lý. Trong trò chơi định mệnh
này, ông đã thắng, và có lẽ ông đang cười nhạo những
kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình của những người
ông yêu quý. Đêm nay, cô phải thay ông kết thúc cái
bi kịch gần hai chục năm trời ấy.
Mải mê khắc chữ nên cả ba không để ý là trời đã xẩm
tối. Quân Anh thì cố tình không nhắc vì cô không
muốn lôi kéo quá nhiều người vào nguy hiểm. Đêm
nay cả bọn sẽ ở lại trên núi.
Kiếm củi và đốt lửa trước cửa ngôi miếu xong, cả bọn
xúm lại ăn mì với ba tê và xúc xích. Cả ngày đi đường
mệt mỏi nên cả bọn ăn rất ngon. Ăn xong, Trọng quyết
định:
- Đêm nay chúng ta sẽ đốt lửa và ngủ bên trong miếu
để tránh thú dữ và sương đêm. Mọi người cũng mệt
rồi, nên đi ngủ sớm đi. Quân Anh, nếu cô muốn ra
ngoài đi vệ sinh thì hãy gọi chúng tôi dậy, đừng có mà
mạo hiểm ra ngoài một mình đấy.
- Yên tâm đi, tôi còn Alex mà.- Quân Anh xoa đầu con
chó lúc này đang nằm im bên cạnh mình.
2h sáng. Đống củi lửa đã tắt, chỉ còn tiếng nổ lép bép
và tiếng thở đều đều của 4 con người. Alex đang nằm
dưới chân Quân Anh ngóc đầu dậy, lông cổ nó xù lên
và cổ họng hơi phát ra tiếng gầm gừ.
- Suỵt...- Quân Anh vỗ nhẹ lên người nó. Cô cũng
không ngủ mặc dù đã nhắm mắt từ rất lâu.
Rồi cô mở mắt. Ở các góc, Hải, Hiếu, Trọng ngồi dựa
vào các cây cột lim ngủ ngon lành. Cô thấy ái ngại
cho những chàng công tử quen sung sướng, chăn ấm
đệm êm, tối nay phải ngủ trong một ngôi miếu trên
núi, chỉ có một chiếc áo sơ mình đắp lên mình cho đỡ
lạnh.
Cô rón rén đứng dậy và đi ra phía cửa. Alex cũng nhẹ
nhàng bước theo cô. Cả hai đi ra đến gốc tùng, nơi có
phiến đá ghi dấu ấn của cha cô. Liếc chừng về phía
ngôi miếu, cô ngồi xuống, lắc nhẹ đám lông trên cổ
Alex.
- Ngoan, nghe này Alex...
Con chó nằm bẹp xuống nhìn cô, đuôi nó vẫy vẫy.
- Mày phải ở yên đây, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra
cũng không được xuất hiện, nghe không. Sau đó, hãy
đi theo Arrow, nó sẽ dẫn mày đễn chỗ Mag, rồi Mag
sẽ đưa mày đến gặp tao.
Con chó phát ra một tiếng rên nhỏ như là lời phản đối.
Quân Anh tiếp tục thì thầm:
- Đây là lệnh. Dù có thấy chuyện gì xảy ra thì việc của
mày là nằm im tại đây. Hiểu không?
Con chó nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. Cô xoa lên
đầu nó, nựng:
- Chó ngoan lắm... Chúng ta đi ra xa chút nữa nào.
Khoảng 5 phút sau, Quân Anh trở lại ngôi miếu, nhưng
lần này cô về có một mình. Vừa đẩy cửa ra, một ánh
đèn pin soi vào mặt cô làm cô bị chói. Rồi một cánh
tay vồ tới, một chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp vào
miệng và mũi cô. Ngay lập tức, Quân Anh ngất xỉu.
Từ trong bóng đêm, đôi mắt tinh tường của Alex nhìn
thấy chủ nó bị một đám người đưa ra khỏi ngôi miếu
trong trạng thái bất tỉnh. Cổ họng nó lại phát ra
những tiếng gầm gừ, chân nó cào xuống nền đất một
cách điên cuồng. Nếu không phải có lệnh của chủ nó
từ trước thì nó đã xông tới cắn rách cổ họng một vài
kẻ rồi.
Đám người đã đi xa hẳn. Một tiếng vỗ cánh ở trên cao
và con đại bàng trắng đáp xuống tảng đá lớn. Nó nhìn
Alex rồi bay vút lên. Alex "gâu" một tiếng rồi phi thẳng
về phía trước. Nhiệm vụ của nó và Arrow giờ mới bắt
đầu. Quân Anh hơi động đậy người nhưng toàn thân
cô tê cứng lại bởi cái siết chặt của một sợi dây trói. Cô
mở mắt ra, nơi cô ở là một hang tối và lạnh, có ánh
lửa từ một đống củi đang cháy hắt đến. Có khoảng
bốn năm người đang ngồi quanh đống lửa. Bên ngoài
trời đã tang tảng sáng. Thấy cô cựa quậy, một tên kêu
lên:
- Con bé tỉnh rồi đại ca.
Nghe thấy tiếng gọi, có hai người từ ngoài cửa hang đi
vào. Hình như họ vừa mới nói chuyện ở bên ngoài.
Một trong hai người trẻ hơn chính là gã ngồi trong
chiếc BMW đen theo dõi cô ở khách sạn Thăng Long,
đi theo cô từ võ quán về nhà và cho người theo dõi
ngôi biệt thự Đen hàng tuần liền. Người kia già hơn, ăn
mặc đường bệ và uy nghi. Không cần hỏi cô cũng
đoán ngay được cái khí thái ấy là của ông trùm Vương
Nhất Khang.
- Mày là con gái của Phạm Quân phải không?- Ngô
Minh tiến lại, một tay nâng cằm cô lên hỏi.
- Theo dõi tôi suốt cả chẳng đường dài chỉ để hỏi câu
đó thôi à?- Cô nhếch mép cười khinh thường.- Phải, tôi
chính là con gái của ông ấy. Sự trở về của tôi làm ông
lo sợ sao? Sợ một đứa con gái mới mười sáu tuổi đầu
à?
- Đừng ghẹo gan tao...- Hắn thô bạo giật mạnh tóc cô.
- Sao ông lại nhìn tôi như thế, Vương Nhất Khang?
- Giết nó đi...- Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
- Ông chủ, chúng ta phải giữ nó làm con tin...- Ngô
Minh bối rối trước cái mệnh lệnh đó.
- Chúng ta không cần quá nhiều con tin. Giết nó đi, đôi
mắt nó mang sự tai họa đấy.
- Chỉ là ông sợ khi nhìn vào mắt tôi, vì ông sẽ thấy
hình ảnh của cha tôi trong đó đúng không? Ông định
lôi những đứa cháu của mình ra làm bia đỡ đạn trước
mũi công an sao?
- Nếu mày đã biết nhiều đến như thế, thì mày nên
biết là ta chỉ có một đứa cháu. Và hai đứa còn lại,
mặc dù ta cũng đã rất quý chúng nó, nhưng suy cho
cùng thì nó làcon trai của những kẻ phản phúc.- Vương
Nhất Khang vẫn đứng nhìn cô đầy ngạo nghễ.
- Cháu trai ông, Vương Thiên Trọng? Hay Đinh Trọng
Hiếu? Bởi vì theo tôi được biết thì hai đứa cháu ấy
không phải là một.
Cô nói tiếp không để ông ta kịp ngắt lời mình.
- Cháu trai ông đang nuôi có giống con gái hay con rể
ông không?
Một sự đổi khác trong nét mặt của người đàn ông nổi
tiếng tàn ác trên giang hồ. Quân Anh nhận thấy mình
đang đi đúng hướng, tiếp:
- Tôi nghĩ chính ông cũng đã đặt ra câu hỏi ấy nhiều
lần khi nhìn ba đứa trẻ đó lớn lên. Ông cũng hoang
mang không biết mình đi đúng hướng hay không, nên
vừa nhận về đứa cháu mang dấu hiệu của con rể
mình, ông cũng đồng thời sắp xếp cho hai đứa trẻ kia
vào hai gia đình danh giá bậc nhất. Cả ba đứa trẻ đều
được sung sướng thì dù ai là cháu ông đi nữa, nó cũng
sẽ không phải chịu đói khổ. Hơn nữa, làm như vậy
ông cũng có thể đặt được hai đứa còn lại vào vòng
kiểm soát của mình. Đó là mục đích thứ nhất.
- Quả nhiên là giống nó, Thanh Long. Mày giống thằng
phản phúc ấy không chỉ ở đôi mắt, mà còn ở bộ óc
nhạy bén nữa. Nó mà không rắp tâm bán đứng ta thì
bây giờ sản nghiệp này đã giao cho ba anh em nó
quản lý rồi.
Ông ta nói đến đây thì một tên chạy vào, giọng hớt
hải:
- Ông chủ... thiếu gia, thiếu gia nhất định đòi vào đây
ạ!
- Ta đã bảo trông ba đứa nó cẩn thận mà.
- Nhưng ba cậu ấy dữ lắm, mà bọn tôi sợ làm ba cậu
ấy bị thương nên...
Hắn nói đến đây thì có tiếng Trọng oang oang bên
ngoài:
- Làm cái quái gì mà phải lên tận đây, rồi chui vào cái
hang này mà không cho tao vào hả. Tụi mày cút hết
đi không đừng trách tao.
- Ông cho là có thể giấu họ mãi được hay sao?- Quân
Anh nhìn ông ta thách thức.
Ông ta "hừ" một tiếng rồi ra lệnh:
- Để chúng nó vào.
Ngay khi nhìn thấy Quân Anh bị trói hai tay ngoặt ra
đằng sau, cả ba vừa sửng sốt vừa phẫn nộ. Trọng nhìn
ông ngoại, thắc mắc:
- Ông, cô ấy là bạn của bọn con, sao lại phải trói cô ấy
như thế.
- Đúng đấy ông.- Hải tiếp- Cô ấy có làm gì đâu ạ.
- Giờ cháu còn đứng đó mà bênh vực người ngoài nữa
à?- Ông trùm Vương Nhất Khang hỏi lại- Ngoài kia bọn
công an đang truy nã ta, còn trong này thì cháu đòi
chất vấn ta à? Cháu biết nó là ai không?
Ông ta chỉ vào Quân Anh rồi liếc nhìn đứa cháu vốn
bất cần đời giờ đây cũng biến sắc với những cái tin
vừa nghe được.
- Là ai ạ?
- Là con gái của kẻ năm xưa đã âm mưu hãm hại ta
và cha cháu. Nó tiếp cận cháu để trả thù ta đó. Bây
giờ đi nhanh khỏi đây ngay.
- Không đúng.- Quân Anh quắc mắt- Tôi tiếp cận các
anh không phải để trả thù gì cả. Chuyện ngày hôm
nay là hậu quả tất yếu của những gì ông gây ra thôi.
Những vụ giết người đẫm máu, những vụ buôn bán
ma túy, những nhà chứa mại dâm và cả buôn bán
tàng trữ vũ khí cấm. Ngày hôm nay ông phải trả giá là
đúng, không thể đổ lỗi cho ai được. Còn nếu như ngày
trước cha tôi có ý định tố giác các người thì người làm
con gái như tôi cũng phải tự hào vì ông ấy đã tìm ra
con đường sáng cho bản thân.
- Miệng lưỡi giảo hoạt lắm. Xử lý nó đi...
Một họng súng lạnh lùng của Ngô Minh kề sát thái
dương Quân Anh, tình thế như mành treo chỉ. Một
tiếng vỗ cánh lớn ở ngoài cửa hang, một cánh chim
chao qua đám dây leo lòa xòa ngoài cửa và bay vút
lên. Cả đám ngoảnh ra, rồi Ngô Minh lại nghe tiếng
giục:
- Còn đợi gì nữa mà không giết nó đi.
- Không...- Cả Trọng, Hải và Hiếu cùng hét lên và xông
đến gạt tay Ngô Minh ra rồi ngồi chắn trước Quân
Anh.
- Kéo chúng nó ra...- Vương Nhất Khang lạnh lùng ra
lệnh.
- Không, ông không được giết cô ấy.- Trọng hét lên
trong khi Hiếu lần tìm mở dây trói cho cô.
- Ông có nhẫn tâm làm tổn thương đến cháu ông
không? Một trong ba người này ai cũng có thể là cháu
ông...
- Em đang nói những chuyện gì thế Quân Anh?- Hải
sửng sốt hỏi.
- Ba anh nghe rõ đây. Người đàn ông đứng trước mặt
các anh đây chính là người năm xưa đã giết cả nhà
các anh chỉ trong một đêm. Ba người kết nghĩa và để
lại tên trên tảng đá trước miếu Tam Quan chính là cha
đẻ của ba người.
Cả ba ngước đôi mắt kinh hoàng hết nhìn Vương Nhất
Khang lại nhìn Quân Anh.
- Sau đó ba anh được một người tốt bụng đem đến
Phong Lãnh và gửi ở đó. Trước khi đi chú ấy đã để lại
ba dấu hiệu lên người các anh, chính là ba vết xăm
trên tay các anh. Trên người cha các anh năm xưa
cũng có ba dấu hiệu ấy, nhưng tuyệt nhiên không liên
hệ gì đến dấu hiệu của các anh cả. Người cứu các anh
năm đó đã khôn khéo cố tình tạo ra sự hiểu lầm đó
để thân phận các anh vẫn mãi mãi được bảo toàn.
- Nhảm nhí... Ta nói lôi chúng ra mà.
Mấy tên đàn em xông đến định lôi ba người ra nhưng
Trọng và Hiếu đã phản ứng lại, mấy tên đàn em đều
bị hai người đánh cho không làm cách nào tiến lại
được.
- Ta bảo tránh ra cơ mà...- Vương Nhất Khang thình
lình rút súng ra chĩa thẳng vào 4 người.
- Người duy nhất biết thân phận của họ ở đây là tôi...
Rất tiếc, nếu như tôi chết đi, hay một trong ba người
này bị tổn hại thì ông sẽ chết mà vẫn không biết ai là
cháu ông đâu. Tôi nghĩ việc ông tìm nuôi anh ta
chứng tỏ một điều rằng ông với anh ta có một tình
thương rất lớn. Có thể ông hối hận vì năm xưa chính vì
ông mà con rể và con gái ông chết. Tôi nói không sai
chứ.
- Hừ... được, cứ cho là ta không dám làm tổn hại đến
chúng đi, nhưng mày thì không thoát chết được. Ta
không cần biết ai là cháu ta, ai là con của hai thằng
phản phúc đó, chỉ cần ta vẫn có chúng là được.
- Có thật ông đã giết chết cha mẹ tụi cháu?- Trọng
nhìn người mà bao năm cậu vẫn gọi là ông ngoại, run
run hỏi- Ông giết chết cả con gái của mình sao?
- Ta không tha cho những kẻ phản bội ta... Chúng đều
đáng chết hết.
- Đồ độc ác...- Hiếu hét lên định chồm tới ông ta
nhưng họng súng đen ngòm đã buộc cậu phải lùi lại.
- Cuộc sống vốn tàn nhẫn như thế, có trách thì trách
chúng cả gan dám phản bội ta.
- Ông một mực nói rằng họ phản bội ông, nhưng đó
chỉ là những lời rèm pha cố tình đánh vào sự đa nghi
và tàn ác của ông. Sự thực thế nào tôi nghĩ chính ông
cũng biết, nhưng ông không dám thừa nhận là ông sai.
Chính vì vậy mà ông quyết định bù đắp cho họ bằng
cách sắp xếp cho con trai họ vào những gia đình tốt
nhất. Đây phải chăng là mục đích thứ hai của ông sau
khi đưa họ ra khỏi trại trẻ mồ côi.
- Mày có hối hận là mày đã biết quá nhiều không?
- Không hề... Ông nghĩ rằng sau ngày hôm nay ông
còn nhận được sự tôn trọng của ba người này nữa
sao?
Đúng lúc đó, một tên hớt hải chạy vào nói không ra
hơi:
- Ông chủ, công an... nhiều lắm... đang vây kín chỗ
này rồi... làm sao đây...?
- Làm sao bọn nó có thể lần ra chỗ này được?- Vương
Nhất Khang quắc mắt.
- Là nó...- Ngô Minh chỉ vào Quân Anh- Chúng ta đã
quên mất là nó đi cùng một con chó săn lớn. Khi nó bị
đưa đi, trong ngôi miếu không có con chó.
- Mày... Đưa nó ra. Nếu bọn cảnh sát manh động, bắn
chết nó tại chỗ.
- Bắt luôn cả ba thằng này cho tao...- Ngô Minh cười
gằn.
- Không được đụng vào chúng... Để chúng đi, cảnh sát
không làm hại chúng đâu.
- Ông hết thời ở đây rồi...- Ngô Minh đổi giọng, quay
người bắn vào ông chủ của mình rồi cướp lấy súng.
- Ông...- Trọng hét lên lao đến nhưng đã bị một gã to
con dùng dao dí vào người.
Thốt lên ngỡ ngàng, Vương Nhất Khang ôm vết thương
gục xuống, đôi mắt mở to trân trối:
- Cả cuộc đời ta... ta sống ngần ấy năm để đến bây
giờ... đến bây giờ ta mới thực sự biết ai là quân phản
phúc...
- Hừ...- Ngô Minh hất đầu bảo đàn em trói ba người
lại.- Ông đã quá hiền nên mới để chúng sống đến
ngày hôm nay. Có hậu quả này thì cũng là do ông cả
mà thôi.
- Mày... chính mày... chính mày đã nghi kị và xúc xiểm
để tao ra lệnh hại hai đứa nó, đến nỗi chính con gái và
con rể tao cũng phải chết...
- Đã quá muộn rồi... Ông nghĩ bốn hổ có thể chung
một núi sao. Không loại trừ họ thì làm sao tôi có được
vị trí này...
Ngô Minh túm lấy người Quân Anh, rồi bỏ mặc Vương
Nhất Khang lăn lộn với vết thương trên bụng, hắn đẩy
các con tin ra ngoài. Đứng ngoài cửa hang, hắn hét lên:
- Chúng mày nghe đây, ở đây tao có 4 con tin, nếu ai
đó trong bọn tao dù chỉ là một chút bị thương thì tao
sẽ giết hết. Chúng tao có điều kiện, nếu đồng ý thì tao
sẽ thả chúng ra.
- Được, anh cứ nói điều kiện, chỉ cần không làm bọn
trẻ bị thương, chúng tôi sẽ đáp ứng.
- Một...
Ngô Minh vừa cất lời thì ngay trên đầu có một tiếng
vỗ cánh lớn kèm theo tiếng "quác" lớn khiến hắn giật
bắn. Hắn ngẩng đầu lên, Arrow lướt nhanh đến, dùng
móng vuốt ở chân cào lên mặt hắn. Bị bất ngờ, Ngô
Minh buông Quân Anh ôm lấy mặt. Không chậm trễ,
Quân Anh rút tay khỏi sợi dây trói mà khi nãy Hiếu đã
nới lỏng, tung một cú đá vào tay cầm súng của hắn
làm khẩu súng tung lên, Quân Anh chộp lấy. Cô quay
lại mấy tên lâu la đang khống chế Hải, Hiếu và Trọng,
nhân lúc chúng còn hoang mang, cô lướt đến với một
thân thủ cực nhanh, tước vũ khí và hạ chúng chỉ trong
vòng 10s. Đó chính là bản lĩnh võ thuật nổi tiếng ở
Interpol của N.R mà không phải ai cũng có cơ hội được
thấy.
- Cẩn thận Bella...- Tiếng Magarret thất thanh từ xa.
Thì ra khi nãy Ngô Minh tước súng của ông chủ hắn và
vẫn giấu trong người nên khi bị tước mất khẩu súng
trên tay, hắn bèn rút khẩu này ra hướng vào Quân
Anh. Một tiếng "grừ" và nhanh thoăn thoắt, Alex từ
một bụi rậm gần đó chồm đến đúng lúc Ngô Minh nổ
súng. Alex ngoạm vào cổ tay hắn làm đường đan đi
trệch. Quân Anh bóp cò, viên đạn găm đúng tay hắn
làm một lần nữa khẩu súng lại rơi xuống. Alex nhanh
nhẹn ngoạm lấy nó và chạy về phía cô. Thấy tình thế
thay đổi trong chớp mắt, lực lượng cảnh sát xông lên
và tóm gọn cả bọn. Ông trùm Vương Nhất Khang
nhanh chóng được sơ cứu tại chỗ và chuyển về bệnh
viện cấp cứu. Hải, Hiếu, Trọng cũng phải theo họ về để
lấy lời khai.