Quân Anh đứng bên cửa sổ hổi lâu rồi quyết định
nhấc điện thoại. Chiếc điện thoại đặc biệt của các đặc
vụ G6. Mạng của nó phủ sóng toàn cầu, có thể liên lạc
ở bất kì đâu, dù là giữa Thái Bình Dương mênh mông
sóng nước. Nó còn là chiếc máy phát tín hiệu về trung
tâm điều hành, chính là phòng điều tra G6 của cô.
- Cô Fenton...- Tiếng Magarret ngạc nhiên khi trả lời
máy.
- Tôi đây chị Mag.
- Tôi tưởng cô đang nghỉ phép?
- Ừm... nhưng tôi rất lấy làm tiếc vì đã bắt chị làm
việc lại sớm thế này.
- Cô nói gì vậy. Ngày nào tôi chẳng đến văn phòng.
Có việc gì thế?
- Chị hãy sang Việt Nam, mang theo cả Alex và
Arrow nữa nhé! Có một vụ ở đây nhưng tôi không thể
ra mặt được.
- OK. Sáng mai tôi sẽ có mặt ở Việt Nam.
- Được rồi. Tôi sẽ báo lại với Frank về sự vắng mặt của
chị. Tạm biệt.
Quân Anh cúp máy và đi xuống nhà. Quản gia Lý đã
ngồi chờ cô sẵn ở bàn ăn. Cô vẫn giữ thái độ im lặng
cho đến khi bữa ăn kết thúc. Bình thản ngồi xem thời
sự, Quân Anh đợi cho đến khi quản gia Lý làm xong
mọi việc như thường ngày rồi mới bắt đầu câu chuyện
với ông.
- Cháu thấy nét mặt chú khi nghe đến ba từ rồng, hổ
và đại bàng. Có phải những hình xăm đó liên quan
đến cha cháu, chú Hà và chú Đinh?
- Vâng. Và sau khi nghe xong chuyện này thì cô có
thể tìm ra anh trai của mình rồi.
- Có phải ba người bọn họ, cha cháu và hai chú ấy
cũng có những hình xăm tương tự phải không?
- Đúng vậy. Để tôi kể cho cô nghe từ đầu câu chuyện
của họ.- Quản gia Lý chậm rãi kể.
Tôi đã nói với cô rằng cha cô, ông Hà và ông Đinh là
ba anh em kết nghĩa, cùng làm cho một ông trùm xã
hội đen. Cả ba người đều là tâm phúc của ông ấy. Sau
này, giang hồ gọi họ là Hắc Bạch Thanh quan. Một
người là Thanh Long, một người là Bạch Hổ và một
người là Hắc Điểu. Theo tên gọi đó, mỗi người đã xăm
hình con vật tượng trưng lên trên cánh tay của họ.
Người xăm hình đó là em trai của tôi. Chú ấy là một
thợ xăm mình mà. Theo thứ tự thì cha cô là đại ca, ông
Đinh là thứ hai và ông Hà là thứ ba trong ba anh em.
Chú em tôi có giao hảo khá tốt với ông Hà nên đã
đến làm lái xe cho ông ấy. Rồi một ngày, tôi đánh bị
thương một tay đàn em của một người là tâm phúc
của ông trùm ấy để bảo vệ một người đàn bà khỏi bị
chúng hãm hiếp. Thế là chúng lùng giết hai anh em
tôi. Em trai tôi được ông Hà đứng ra bảo lãnh nên tạm
thoát, còn tôi vẫn sống chui lủi để tránh chúng. Nhưng
sau đó tôi bị chúng bắt và đánh đập dã man. Chính
ông chủ là người đã ra mặt xin ông trùm đó tha cho
tôi và nhận tôi về làm quản gia. Ngày đó tôi cũng
chẳng có nhiều lựa chọn, chỉ cần còn dưới sự che chở
của ông chủ là tôi được an toàn. Ông chủ cũng tốt
bụng, chẳng ngược đãi tôi mà còn coi tôi như anh em.
Tôi theo ông chủ được 3 năm thì ông ấy gặp mẹ cô.
Mẹ cô lúc đó là một thiên kim tiểu thư. Vì yêu và theo
cha cô nên đã bị ông ngoại cô từ bỏ. Ông chủ vì yêu
bà chủ nên đã quyết định gác kiếm sau khi cô ra đời.
Ông Hà và ông Đinh cũng lập gia đình một năm với
ông chủ nên ba vị thiếu gia cùng chào đời một năm.
Ông Hà cũng quyết định gác kiếm như ông chủ. Chỉ
có ông Đinh là không vì người ông ấy lấy chính là con
gái của ông trùm.
Nhưng cũng vì cái quyết định gác kiếm đó mà có
người thêu dệt rằng Hắc Bạch Thanh quan đang lên kế
hoạch phản bội và chuẩn bị tố giác tổ chức. Bằng
chứng chính là ông chủ đã lấy chị gái của một người
làm trong ngành công an. Phải, tiểu thư có một ông
cậu làm trong ngành công an. Ông trùm sinh nghi, ông
ta bắt con rể mình là Đinh Trọng Nghĩa phải giết cả
nhà hai người còn lại nếu muốn minh oan cho chính
mình. Để bảo vệ vợ và đứa con trai hai tuổi của mình,
ông Đinh đã ra tay tàn sát cả nhà cô và nhà họ Hà.
Sau đó chính ông ấy cũng tự sát để giữ trọn lời hứa
"chết cùng ngày cùng tháng cùng năm" lúc kết nghĩa.
Vợ ông ấy cũng tự vẫn theo chồng, để lại đứa con thơ.
- Sự việc sau đó thế nào thì cô cũng biết rồi đấy.-
Quản gia Lý thở dài nắm chặt sợi dây chuyền kỉ vật
trong tay.
- Vậy trong ba người, ba cháu, chú Hà và chú Đinh, ai
là Thanh Long, ai là Bạch Hổ và ai là Hắc Điểu?
- Cha cô là Thanh Long, ông Đinh là Bạch Hổ và ông
Hà là Hắc Điểu.
Quân Anh chợt nhớ lại. Trên cánh tay của Hải là dấu
xăm hình con rồng, cánh tay Trọng là hình con hổ
đang vồ mồi và cánh tay của Hiếu là hình con chim
điêu. Thảo nào mà ông ngoại của Thiên Trọng có thể
tìm ra được anh ta. Nhưng rồi cô cau mày tiếp :
- Vẫn có cái gì đó không ổn. Chú Tuyên đã liều chết
không nói ra chuyện chú ấy đã xăm những hình con
vật lên ba đứa trẻ, thì tại sao chú ấy lại kể ra cho bạn
của mình biết? Chú ấy biết là nếu bạn mình giữ trọn
được lời hứa với mình thì bạn mình cũng sẽ chịu cái
chết không thoát được. Vậy chú ấy nói ra để làm gì?
Phải chăng là để mở cho bạn mình một con đường
sống?
- Tôi cũng nghĩ thế. Chắc chú ấy muốn cho Huân một
con đường sống nên mới cố tình nói ra.
- Như thế là phí công vô ích rồi.- Quân Anh băn
khoăn.- Còn nữa, lời nhắn của chú ấy dành cho chú,
cháu cũng thấy đặc biệt.
- Cô nghĩ sao?
- Cháu chưa nghĩ ra.- Cô cười khì để ông bớt căng
thẳng.- Thôi chú nghỉ sớm đi. Ngày mai Magarret sẽ
sang đây, đem theo Alex và Arrow.
- Magarret ư?
- Đã có lúc cần có người kết thúc cơn ác mộng về
quyền lực đen rồi.- Cô cười đầy bí hiểm rồi trở về
phòng.
Chương 12 : Ông ngoại
Thời gian biểu của Quân Anh khá đều đặn. Sáng dậy
sớm đi thể dục và thế nào cô cũng gặp Hải đi dạo.
Theo những gì em trai quản gia Lý để lại thì Hải chính
là người anh thất lạc của cô, và cô luôn mong điều đó.
5h chiều đến võ quán Lâm Phong, ở đó cô sẽ gặp
Thiên Trọng. Lớn lên trong sự chăm chút của một ông
trùm xã hội đen nên anh ta có khuynh hướng hơi bạo
lực, nhưng cô biết anh ta vẫn là một người tốt. Buổi tối
cô thường đến Lotus và tán gẫu cùng Hiếu. Cô không
thích tính trăng hoa của anh ta, nhưng cách anh ta nói
chuyện làm cô thấy vui và nhẹ nhõm. Tự lúc nào,
Quân Anh thân với cả ba người đó, điều đó là cái gai
trong mắt rất nhiều học sinh nữ trong trường, nhưng
không ai là không biết cái cách mà Thiên Trọng đối xử
với những kẻ hành hạ Quân Anh thế nào, nên ai cũng
ngại dây dưa với cô.
Quân Anh đang nằm dài trên giường suy nghĩ thì có
tiếng gõ cửa. Cô biết là Magarret nên nói vọng ra :
- Chị cứ vào đi.
Magarret là một trợ lý thiên tài nổi tiếng ở Interpol.
Chị đã chọn Bella Fenton vì thích phong cách làm việc
của cô. Ở những vụ mà Bella hoạt động độc lập thì cô
chỉ mang Alex hoặc Arrow theo. Nếu như cái tên
Magarret được biết đến bởi hai chữ thiên tài thì hai cái
tên Alex và Arrow lại là hai chữ đặc biệt. Đặc biệt bởi
đó là hai con vật, hai trợ lý vô tiền khoáng hậu trong
lịch sử Interpol. Các đặc vụ Interpol có những chú chó
cảnh vệ, nhưng một chú chó để làm trợ lý như Alex thì
tuyệt nhiên không có. Còn Arrow, một loại đại bàng
lông trắng hiếm có làm người ta nghĩ đến một chú
chim cảnh nhiểu hơn. Nhiều người đồng ý một quan
điểm rằng Alex và Arrow sinh ra là để làm việc với
Hoa Hồng Phương Bắc, vì chỉ có cô mới hiểu ý chúng,
và cũng chỉ có cô mới ra lệnh được cho chúng.
- Chị quen với không khí ở đây rồi chứ?- Quân Anh
nhoẻn miệng cười.
- Hơi ngột ngạt một chút. Tôi đã có những thứ cô cần
rồi đây.
- Có chị nên mọi thứ nhanh hẳn ra. Chị báo cáo từng
việc một nhé!
Magarret ngồi xuống ghế và bắt đầu:
- Gia đình mà cô nói cần được bảo vệ đã được giám
sát an toàn 24/24. Có nguy hiểm gì cô sẽ được báo
cáo ngay.
- Bí mật đấy chứ?
- Tất nhiên. 4 điệp viên mật chịu trách nhiệm từng
người trong gia đình họ rồi. Nếu cô cần tôi có thể cho
Arrow theo họ nữa. Chắc chẳng ai nghi ngờ một con
chim đâu.
- Ồ không, màu lông của nó quá đặc biệt ở đây. Tôi sẽ
dùng nó sau.
- Tôi cũng đã chuẩn bị cho họ một nơi an toàn để sinh
sống.
- OK. Chuyển sang việc thứ 2.
- Tôi đã phát hiện ra người đàn ông bí mật theo dõi cô
và ngôi nhà này nhiều ngày nay. Ông ta là một xã hội
đen, sống ở cách đây 20km, ông ta thường theo cô từ
võ quán đó về tận đây. Ông ta cũng đang bí mật điều
tra và dò hỏi thân thế của cô. Đây là ảnh của ông ta.
Quân Anh nhìn bức ảnh người đàn ông mặc véc ngồi
trong một chiếc xe con màu đen.
- Còn có một người nữa.- Quân Anh ngẩng đầu lên.
- À vâng, nhưng tôi không nghĩ anh ta nguy hiểm.
Anh ta là nhân viên một công ty môi giới nhà đất. Có
lẽ anh ta muốn mua lại ngôi nhà này.
- Cũng có thể. Vậy còn việc thứ ba.
- Việc này hơi mất thời gian một chút. Tôi đã bí mật
liên hệ với Interpol Việt Nam, chỉ cần đủ bằng chứng
là họ sẽ có lệnh bắt người ngay.
- Hãy đảm bảo một tội danh mà không một ai thoát
được đấy nhé!
- Cái này cô yên tâm.- Magarret nháy mắt cười.
- Chị quả thật là một thiên tài đấy.
***
Quân Anh vừa dừng xe ở cổng thì nhận ra một chiếc
xe con màu ghi đang đỗ trước cửa nhà mình. Alex
chồm lên mừng rối rít khi thấy cô bước vào. Nó là một
con becgie lớn, có mẹ là chó sói, bố là một loại chó
săn lông cứng. Ngồi ở phòng khách là một ông cụ,
mặc dù già nhưng đôi mắt vẫn sáng và nước da thì
hồng hào. Ông mặc một bộ quần áo bằng vải màu tro
xám, tay cầm batoong. Thấy cô bước vào, ông đứng
dậy, mặt mừng rỡ. Ông hỏi quản gia Lý:
- Là cháu tôi phải không?
- Vâng thưa cụ.
Ông vội tiến lại ôm chầm lấy cô và nói:
- Ôi cháu gái ta, đứa cháu thất lạc 15 năm trời của ta
nay đã trở về rồi. Vậy mà con không đến tìm ông một
lần.
- Ông... ngoại...- Quân Anh cũng có vẻ hơi kinh ngạc
về chuyến viếng thăm này.
- Phải... phải rồi... Con chịu nhận ta sao? Con chịu
nhận người ông đáng trách này sao? Ta sai lầm biết
bao khi ngày đó bỏ mặc hai đứa nó, để con phải chịu
khổ thế này.
- Sao ông biết mà đến đây?- Cô đứng thẳng dậy.
- Chính công ty nhà đất đã báo cho ta hay chuyện đó.
Ta không dám tin là có ngày con trở về, nên ta đến
đây. Thật không ngờ. Ta đã nghe quản gia Lý nói về
cuộc sống của con những năm qua. Ta thật tiếc vì
không có cơ hội gặp cha nuôi của con để cám ơn ông
ấy.
Tiến sĩ Fenton đã bỏ đi sống ẩn dật ở một vùng nào
đó trên thế giới sau khi thấy con gái nuôi của mình đã
trở thành một đặc vụ Interpol như mình mong mỏi.
Quân Anh đã tìm nhiều năm nay nhưng tuyệt nhiên
không hề nhận được tin của ông.
- Bây giờ con đã trở về rồi. Con hãy đến sống cùng ta,
ta sẽ cho con tiếp quản công ty.
- Cháu thật tiếc, nhưng cháu đã có tương lai và dự
định của mình rồi. Cháu cũng không nghĩ sẽ ở lại đây
lâu. Tìm được anh trai rồi cháu sẽ phải quay lại Anh, ở
đó cháu có rất nhiều việc quan trọng để làm.
- Con thông minh và cũng ngang bướng y như mẹ của
con vậy. Nó thà bỏ công ty mà ta cho nó thừa kế chứ
không chịu từ bỏ người nó yêu.- Ông thở dài.
- Cháu vẫn sống rất tốt. Cảm ơn ông vẫn nhớ tới
chúng cháu.
- Vậy cháu hãy đến thăm ta thường xuyên nhé! Ta đã
để lại số điện thoại chỗ quản gia Lý, lúc nào muốn đến
cháu cứ gọi ta, ta sẽ cho người đến đón cháu. Giờ ta
rất tiếc phải về rồi, có một cuộc họp quan trọng đang
đợi ta ở công ty.
- Cháu sẽ đến...
Tiễn ông ngoại về rồi, Quân Anh ngồi lặng yên suy
nghĩ ở ghế. Alex nằm phục ngay dưới chân cô. Thấy
cô có vẻ trầm ngâm, quản gia Lý hỏi:
- Cô còn băn khoăn về chuyện vừa qua sao?
- Không, cháu đang nghĩ chuyện khác.
- Chuyện gì vậy tiểu thư?
- Có cái gì đó rất lạ. Cháu cứ suy nghĩ mãi về lời nhắn
sau cùng của em trai chú. Cháu nghĩ còn có gì đó bí
mật đằng sau câu nói đầy ẩn ý đấy. Chú ấy nói nếu
chúng ta đi tìm ba đứa trẻ năm ấy thì hãy đưa sợi dây
chuyền ra, chứ không phải là để lại cho chú như một
kỷ vật của người quá cố. Nếu đã cố tình tiết lộ về bí
mật tìm ra ba đứa trẻ, thì chú ấy sẽ không nhắn như
thế. Có khi nào bí mật đó liên quan đến cái mặt đá
chăng? Và việc chú ấy để lại bí mật của những hình
xăm không chỉ là giúp bạn chú ấy thoát chết, mà còn
là để có người đưa được cái mặt dây chuyền lại cho
chú. Một lời hứa chuyển đồ đổi lấy một mạng sống, thì
ắt món đồ ấy phải rất quan trọng. Chú cho cháu xem
lại cái mặt đá được không?
Quân Anh ngắm nghía cái mặt đá hồi lâu, nhìn đi nhìn
lại dòng chữ khắc trên mặt đá rồi ngẩng đầu hỏi:
- Quản gia Lý này, lai lịch của cái mặt đá này chú biết
chứ?
- Nó là tiền công của ba hình xăm trên cánh tay mà
em tôi làm cho ông chủ, ông Hà và ông Đinh. Chính
ông chủ đã tặng nó cho chú ấy sau khi xong việc. Tôi
không bao giờ thấy chú ấy đeo nó, vì hình như đây là
loại ngọc lam rất có giá trị.
- Trên này còn ghi một mốc thời gian nữa, ngày 17
tháng 6 năm 1985 thì phải. Là ngày gì vậy? Ngày
những hình xăm được hoàn thành à?
- Không cô ạ. Mốc đó đã rất lâu rồi. Uhm, xem nào, tôi
nghĩ nó là ngày Hắc Bạch Thanh quan ra đời, là ngày
mà họ kết nghĩa anh em.
- Nghĩa là ngay khi họ kết nghĩa thì cái tên này cũng
ra đời luôn chứ không phải do giang hồ đặt cho họ
như vậy.- Quân Anh lẩm bẩm suy nghĩ.
Khoảng 2 phút sau, cô bật dậy :
- Quản gia Lý.
- Sao vậy tiểu thư?- Người quản gia lạ lùng trước thái
độ của cô, mắt cô hơi hướng lên sự thích thú.
- Ba cái tên ấy từ đâu mà có chú biết không?
- Không tiểu thư ạ?
- Vậy chứ chú biết ba người họ kết nghĩa ở đâu
không?
- Ở quê nội của cô.
- Quê nội cháu à?- Cô cau mày. Cháu chưa bao giờ
nghe chú nhắc đến quê nội của cháu cả.
- Ông chủ người gốc Sơn Tây. Tôi có nghe ông nói là
ngôi làng ông sống rất heo hút, cách đường lớn 17km.
Ngày đó ông Hà và ông Đinh gặp nạn ở trên núi sau
làng, được cha cô cứu. Rồi họ kết nghĩa anh em. Nơi
họ kết nghĩa chính là trong khu rừng sau làng.
- Chú có nhớ làng đó chứ?
- Tôi có nhớ tên nó, nhưng cô định làm gì? Cô muốn
về thăm nó sao? Ở đó cô đâu còn họ hàng thân thích
đâu.
- Cháu muốn về đó một chuyến, biết đâu tìm được vài
thứ hay ho.
- Uhm, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị, cuối tuần tôi và cô sẽ
về đó.
- Ồ không cần đâu chú ơi. Cháu sẽ đi cùng Alex và
Arrow. Chiếc xe của KyO cũng đã đến lúc cần dùng
rồi. Và cháu sẽ rủ ba nhân vật chính của chúng ta đi
cùng. Nên chú cứ yên tâm nhé!
- Nhắc đến cậu KyO mới nhớ, sao lâu nay cậu ấy lại
không điện nữa rồi. Đợt trước ngày nào cũng điện
thoại cho tiểu thư mà.
- Anh ấy đang làm nhiệm vụ mà chú.- Cô cười giải
thích.- Đôi khi chúng cháu phải làm nhiệm vụ trong
những hoàn cảnh ngặt nghèo lắm chú ạ.
- Cậu ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô, cô thật có phước
đấy tiểu thư.
- Thôi, cháu lên phòng đây.- Quân Anh đỏ mặt- Chú cứ
chuẩn bị đồ đạc cho cháu sẵn đi nhé! Học xong ngày
mai chúng cháu lên đường ngayChẳng mấy khó khăn
để Quân Anh có thể mời ba người Hải, Hiếu và Trọng
tham gia chuyến phiêu lưu với mình. Cả ba anh
chàngđó cũng là những người thích phiêu lưu, và có lẽ
đã chết mê chết mệt Quân Anh rồi nên chẳng ai
muốn từ bỏ cơ hội đi cùng cô cả.
Mặc dù Quân Anh đã khẳng định là sẽ đến được nơi
nhưng quản gia Lý vẫn khăng khăng đòi đưa cô đi.
Sau cùng cô chấp nhận để ông đưa đến đầu con
đường mòn rẽ về ngôi làng đó, sau đó ông sẽ quay
về, còn cô, Hải, Hiếu và Trọng cùng Alex, Arrow sẽ đi
bộ 8km đường mòn để vào trong làng.
Mới đi được chừng 3km thì ba anh chàng đã thở hổn
hển đòi nghỉ. Mặc dù là những người thường xuyên
luyện tập võ thuật và chơi thể thao, nhưng những thử
thách như thế này thì những công tử kia chưa hề nếm
qua. Mồ hôi nhễ nhại, cả ba dừng lại ở một gốc cây
lớn. Quân Anh, mặc bộ đồ thể dục thường ngày, một
chiếc áo sơ mi màu ghi buộc ngang bụng, tóc buộc
cao, đầu đội mũ phớt, lưng đeo một ba lô đồ ăn dọc
đường. Vậy mà mồ hôi mới chỉ lấm tấm một chút
trên trán cô. Cô xoa đầu Alex rồi nhoẻn miệng cười:
- Trông ba anh có vẻ mệt nhỉ? Vậy chúng ta nghỉ
một chút nhé! Mới có 6h sáng thôi mà. Đi sớm thế này
cho đỡ mệt.
- Cô là... ma chắc?- Trọng quẹt ngang giọt mồ hôi
đang chảy trên má- Cô không thấy mệt à?
- Có ai muốn ăn uống gì không? Ở đây có bánh mì xúc
xích, ba tê và lương khô nữa. Ai cần gì tôi đưa cho.- Cô
ngồi xuống một gốc cây khác gần đó.
Có tiếng chim ở trên đầu. Quân Anh ngẩng đầu lên.
Arrow vẫn theo sát cả đoàn, nó vừa báo tin cho cô.
Cô nhoẻn miệng cười rồi lại ngồi nhìn ba anh chàng.
Họ mệt cũng là lẽ thường, vì nếu không được rèn
luyện hàng năm trời với địa hình này thì chắc cô còn
xuống sức nhanh hơn họ.
- Tại sao em quyết tâm về cái vùng khỉ ho cò gáy
này thế?- Hải ngạc nhiên.
- Thế tại sao ba người quyết tâm đi cùng em đến đây?
Đi nghỉ cuối tuần với Thảo Vy tiểu thư chẳng phải
sung sướng hơn sao?
«Xì»- Trọng khẽ nhếch mép cười khi nghe nhắc đến
tên Thảo Vy.
- Thì lâu lâu đi thế này cũng thú vị mà.- Hiếu đứng
dậy- Coi như rèn luyện bản thân.
- Còn anh thì sao?- Quân Anh nhìn Hải.
- Chẳng phải một mình em đi thế này sẽ rất nguy
hiểm sao? Nên có bọn anh đi cùng sẽ an toàn hơn.
- Còn anh?- Quân Anh quay sang phía Trọng.
- Chẳng bao giờ ba chúng tôi đi chơi mà thiếu mất
người nào cả.- Trọng xốc ba lô lên vai và đứng dậy- Đi
tiếp nào.
Quân Anh nhìn ba người đi phía trước, cô mỉm cười
đầy thích thú.
- Nơi chúng ta đến là quê nội của em sao?- Vừa đi Hải
vừa hỏi chuyện- Anh không nghĩ bố em lại sinh ra ở
một vùng xa xôi hẻo lánh thế này. Vùng này giáp Hòa
Bình đúng không?
- Quản gia Lý nói như vậy. Ngôi làng đó nằm gần một
bãi đào vàng thuộc địa phận Hòa Bình nên nghe nói ở
đó có rất nhiều người là dân vùng khác đến sống. Bản
thân em chưa đến đó khi nào, nhưng nghe nói nó rất
nghèo.
- Núi non ở đây hiểm trở quá! Toàn là núi đá.- Hiếu
nhăn mặt nhìn xung quanh.
- Không có sóng điện thoại.- Trọng cáu kỉnh nhét lại
cái điện thoại vào túi quần.
- Có phải anh đang hối hận dần với quyết định đi
cùng tôi hôm nay không thế?- Quân Anh châm chọc.
- Còn lâu...- Trọng nói nhanh và lại rảo bước vượt qua
cô.
Trong khi bốn người mải mê nói chuyện và tiến về
phía trước thì Alex vẫn bám sát Quân Anh, nhưng nó
không ngừng ngoái lại đằng sau. Arrow cũng liên tục
đưa tín hiệu cho Quân Anh, nhưng cô chỉ mỉm cười
không phản ứng lại với những gì cô nghe được từ hai
trợ lý đặc biệt đó.
10h trưa cả đoàn mới đến được ngôi làng dưới chân
núi. Quân Anh nhìn vẻ tiêu điều, đỏ nát của nó mà có
phần hơi đau lòng. Đây là nơi sinh ra và lớn lên của
cha cô sao? Đây là một phần gốc gác của cô ư? Những
ngôi nhà xây cất tạm bợ, những người dân da đen
sạm, nứt nẻ chân chim, những đứa trẻ nhem nhuốc,
đầu tóc bù xù chơi lê la trên nền đất bẩn. Cả làng
được khoảng ba chục nóc nhà. Có những chỗ ở không
thể gọi là nhà nữa, mà giống như một cái lán được cất
lên tạm bợ vậy.
- Làng em đây hả người đẹp?- Hiếu có vẻ không tin
nổi cái cuộc sống mà cậu chưa hề trông thấy này.
- Đúng vậy. Nhưng có lẽ bây giờ những người sống ở
đây là những người mới, đến để đào vàng. Ngay đằng
sau ngọn núi này là một bãi khai thác vàng.- Quân
Anh chỉ ngọn núi cao sau làng.
- Vậy em ở đây để làm gì?
- Cái này gọi là về nguồn mà.- Cô nháy mắt rồi rảo
bước đi vào sâu trong làng.
Thấy bốn cô cậu học sinh ăn mặc sáng sủa đi vào làng
nên người ta chỉ trỏ nhau, chả mấy chốc mà cả làng
đã biết đến sự có mặt của cả bọn. Dừng chân bên một
quán nước trông có vẻ nghèo nàn và xác xơ, Hiếu gọi:
- Chị ơi bật dùm em cái quạt cái. Cho em mấy chai
Samurai lạnh nữa nhé!
Người bán hàng trố mắt nhìn cả bọn. Quân Anh mỉm
cười:
- Anh nghĩ là ở đây có điện à?
- Hả?- Hiếu suýt ngã ngửa về đằng sau vì cái tin động
trời ấy.
- Mày lại cái thói công tử bột rồi.- Trọng lườm đầy vẻ
khinh bạc.- Ai bắt mày chết dí ở đây cả đời đâu mà lo.
- Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đâu, Quân Anh?- Hải lo
lắng hỏi.- Những người sống ở đây đều là dân tứ xứ,
không biết họ thế nào? Cẩn thận vẫn hơn.
- Nếu hên thì chúng ta sẽ rời khỏi đây trước khi trời
tối. Còn không cũng sẽ có chỗ ngủ mà.
Cả bốn đang nói chuyện thì chị bán quán vẫn nhìn cả
bọn đầy nghi ngờ.
- Mấy em là ai, đến đây làm gì? Ở đây đâu phải khu
du lịch hay nơi các đoàn tình nguyện thường đến
đâu?
- À không chị ơi. Bố em được sinh ra ở đây, nên nó là
quê nội em mà.- Quân Anh giải thích.
- Ô, vậy hả? Những người gốc làng này giờ còn ít lắm
em ạ! Giờ ở đây toàn là người vùng khác đến đào
vàng thôi em à. Thế em con cái nhà ai?
- Chị cũng là người gốc làng này ạ?
- Ừ... chị sống với bà ở đây. Bà ở ngôi nhà tít cuối con
đường này. Chị bán hàng ở đây mỗi ngày cũng kiếm
được chút ít. Em còn người thân ở làng này à?
- Không chị ạ. Cha em mồ côi từ nhỏ, ông cũng rời
làng này lâu lắm rồi, có lẽ là trước cả khi chị ra đời cơ.
Hì.
- Vậy em quay lại cái làng nghèo đói này làm gì vậy?
Trông dáng dấp mấy em thì hình như đều là con nhà
tử tế và giàu có cả.
- Em đã nói rồi mà, em muốn quay lại thăm quê
hương em. Chị có bán cơm không ạ?