t
hồi.
- ừ mình xuống liền – nó cụp máy luôn.
Nó rời phòng y tế xuống căntin và gặp hai con quỷ .
- này Linh làm sao vậy? , sao không lên lớp học vậy?
Bộ bị ai đánh hội đồng à . Để tao đi xử chúng ? Hay
tại vừa lẫy tụi tao đánh mày vào chỗ nào . . . . .-
Phương nói liếng thoắng không ngừng nghỉ , đến khi
nói xong thì phải cung cấp oxi khẩ cấp . Không những
thế lại còn lãnh nguyên cái cốc đau điếng từ Lê.
- mày ngốc quá ,nói như thế thì nó trả lời sao được –
Lệ tỏ vẻ hiểu biết .
Dạy cho Phương một bài học Lệ quay sang nó .
- mày đi đâu mà không lên lớp ? Ăn gì chưa ? Đi ăn
với tao đi ? . . . . . . .- bà này còn ngốc hơn .
Nó chán nản lắc đầu trước hai cô bạn thân . Nó không
để cho hai cô ú ớ gì đã kéo tuột hai cô bạn vào phòng
vip .
Mọi người trong trường lại có thêm truyện để bàn tán .
- cô ta bị xử đẹp nên nhờ hội học sinh trả thù cho
đúng là không biết nhục – một cô gái lên tiếng .
- mày nói phải , con nhỏ đó nhìn trông hiền lành mà
cáo già gớm .- một cô nữa ngồi chung bàn lên
tiếng . . . . . . . . . . . .
Tại phòng vip.
Nó bước vào trước con mắt ngạc nhiên, bất ngờ của
mọi người khi thấy nó kéo theo hai người con gái , mà
đây lại là thủ lĩnh của bang Away .
Nó ấn hai cô bạn xuống hai cái ghế và nó ngồi vào
chiếc ghế ở giữa hai người.
- ê Linh , em quen với họ à – ông Huy vẹt lên tiếng .
- ừ – nó trả lời rất thản nhiên.
- em quen lâu chưa ? Mà sao không thấy em nhắc-
ông này quả thật rất nhiều truyện .
-5 năm rồi , em không muốn nói thôi – nó vẫn thản
nhiên mà không biết một núi lửa đang phun trào.
. . . . . . Rầm . . . . . . .
- Thiên Linh, nói mau em có can hệ gì đến bang Away
không ? – Nam tức giận quát .
-em chỉ là quân sư dấu mặt của bang – nó vẫn thản
nhiên đến bất ngờ .
- khô….g- Phương định nói cái gì nữa nhưng khi thấy
ánh mắt của nó thì ngậm tịt .
Mọi người ăn uống trong không khí không mấy tốt
đẹp khi có con tắc kè hoa đổi màu liên tục .
Trong phòng lại có một người rất ngây thơ vẫn ti toe
hát vang:
- con tắc kè màu xanh màu đỏ , Huy bắt về Huy nấu
cà ri , đem đến trường mời cô mời bạn . Tình nồng
thắm như màu cà ri .-
sau khi trình bày song ca khúc này , khán giả quá vui
sướng phấn kích nên mỗi người đã tặng cho Huy rất
nhiều giầy dép đủ loại . Tội nghiệp thằng nhỏ ngây thơ
quát . . . . . . . . . . . . . . . . . .( độc giả ơi cho zumy nhận
xét về cháp này nha . Zumy thấy nó nhàm nhàm thế
nào ý . Chả zui chút nào. )
Chap 10: rắc rối nhân đôi .
Nó chán nản không có tâm trạng ăn cơm , nó đứng
dậy trước rồi đi đâu mất tăm.
Nó đi dạo quanh khu sân sau cuả trường .
Đầu óc nó bây giờ rất hỗn loạn .
Nó biết anh hai quan tâm nó rất nhiều không muốn
cho nó tham gia mấy cái vụ đánh chém nhau . Bây
giờ nó cảm thấy mệt mỏi , nếu hai nó biết nó chính là
chị cả cuả bang Away thì chắc chắn sẽ nhốt nó trong
phòng .
Nó giờ rất mệt mỏi ,không muốn làm bất cứ việc gì
cả . Nó ngồi xuống bên một gốc cây đa .
Đột nhiên có một đám học sinh nữ đến . Dẫn đầu
chính là cô gái hôm nọ đã cảnh cáo nó .
Nó đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhẹ dọng nói – cô là ai,
dẫn theo bọn choi choi đến đây làm gì ?
- mày không nhớ tao , mày thích chết à – cô ta tức
giận.
- chị Hạnh đập cho nó một trận đi – một đứa đàn em
của Hạnh lên tiếng .
- không phải tao thích chết mà là mày chán sống nên
với động vào tao, hôm nay tôi không có tâm trạng
tiếp chuyện mời cô đi cho .- nó vẫn điềm tĩnh đôi mắt
nhắm nghiền .
- cái con ranh này , chúng mày đánh nó cho tao –
Hạnh hô to.
Thế là cả lũ bọn chúng xông lên , nó vẫn nằm im
không tỏ vẻ gì , không đánh ,không chống đỡ , không
tỏ vẻ đau đớn mà lại bình thường như chưa có chuyện
gì xảy ra.
- cái con ranh này , đánh tiếp chúng mày- Hạnh tức
giận.
Sau khi đánh nó một hồi chán chê ,bọn chúng bỏ đi để
lại cho nó một cái cười khinh bỉ .
Nó vẫn ngồi đấy , đôi mắt vẫn nhắm nghiền , không
có vẻ đau đớn mà lại có vẻ thư thái dễ chịu .
Nó cũng không thèm lên lớp nữa chỉ nhắn tin cho
Thiên Nam bảo rằng sẽ đi chơi một lúc chiều về . Ban
đầu Nam cũng không đồng ý nhưng sau một hồi năn
nỉ nó đã được đi .
Nó ngồi trên chiếc ghế đá , hai hàng mi khép lại ,
hứng từng đợt gió thổi bay mái tóc , thắm vào những
vết đánh .
Bỗng nhiên :
- chào cô bé , lâu không gặp -
. . . . . . . . . . . . . . . .
- chào cô bé , đã lâu không gặp , nhớ cô bé quá –
giọng cuả một tràng trai lên tiếng ở đằng sau lưng nó .
Hai hàng mi dài cong vút từ từ khẽ mở ra , nó quay
người lại .
Trước mặt nó là một tràng trai với thân hình vạm vỡ
chuẩn không cần chỉnh . Mái tóc màu hạt dẻ bồng
bềnh lãng tử , nàn da dám nắng trông rất khoẻ
khoắn , đôi môi đỏ chúm chím như con gái . Nói chung
đây là một chàng trai rất đẹp.
- anh về đây làm gì? ,anh đang ở Mỹ mà – nó khẽ
nhíu mày hỏi .
- cô bé ở đâu thì anh ở đó thôi – anh chàng tỏ vẻ cười
cợt .
- anh Khánh à , thực sự tôi đã nói với anh rồi anh
không hiểu lời tôi nói à – nó tỏ ra bực mình .
- tôi đã nói em rồi , tôi sẽ không bao giờ từ bỏ , nhất
định sẽ có một ngày em yêu tôi – anh ta dõng dạc
nói .
- tôi đã nói với anh rồi , tùy anh thôi , tôi mệt rồi tôi đi
trước đây .
Nó đứng dậy bước đi . Nó bước qua Khánh thì bị đôi
bàn tay rắn chắc giữ lại .
- buông ra – nó hằn giọng .
- em có tâm sự phải không? – hắn vẫn điềm đạm .
- tôi có hay không cũng không liên quan đến anh – nó
vung tay ra khỏi tay hắn .
Nó bước đi để lại một kẻ đau khổ .
” tại sao em lại không chấp nhận anh , em biết anh có
thể bỏ tất cả để đổi lấy em mà , anh đã theo em về
tận đây nhưng đến một lời tử tế em cũng không dành
cho anh , tại sao vậy? Tại sao??? “.
” xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều, Trình Khánh , tôi thật
sự không thể chấp nhận tình cảm cuả anh , tôi không
thể , tình yêu cuả anh dành cho tôi ,tôi sẽ khắc sâu
trong lòng ,mãi mãi không bao giờ quên anh , nhất
định “.
Tình yêu làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng
mang lại đau khổ .
Nhưng trải qua tình yêu thì con người mới không uổng
phí sống.