i, hèn gì có thể ngủ ngon đến
thế!
Khoan đã, tôi đang ở đâu đây? Hình như là tôi mới
nghe tiếng của tên lạnh lùng, khó ưa, ngạo mạn đó
mà. Chẳng lẽ… tôi đang ở nhà anh ta????????????
Không!!!!!!!!! Má ơi!!!!!!! Không thể nào!!!!!!!!!!!!
Tôi hốt hoảng mong rằng đó không phải là sự thật,
nhưng tôi thật không ngờ, ông trời thật trớ trêu, đó là
sự thật!
Tôi ngồi bật dậy, nhưng chân tay tôi mềm nhũn ra,
không còn một chút sức lực nào hết. tôi bắt gặp anh
ta đang loay hoay…cởi áo. Trời ạ! Chuyện gì đây? Tôi
nằm trên giường mà tim cứ đập thình thịch! >”< .
chẳng biết là hoa mắt hay ảo giác đây! Sau khi cởi
xong áo… khoác (ôi trời, làm tim tôi muốn nhảy ra
ngoài), anh ta khẽ vuốt maí tóc xuề xòa lên, chợt thấy
tôi mở mắt, anh quăng cho tôi một ánh nhìn đầy “thù
hận”
- Nhờ ơn của cô mà tôi phải nghỉ học hôm nay!
- Tôi…tôi…không phải….
Tôi ấm ức quá khi nghe anh ta nói câu đó, tôi có muốn
như vậy đâu. Đến cả bản thân tôi cũng phải nghỉ học
hôm nay nè, một lớp trưởng gương mẫu như tôi nghỉ
học mới là chuyện lớn, anh ta đã là gì trong lớp? chả
biết học hành có như thế nào mà lại nói câu như thế
T_T. Đáng ghét, rất rất đáng ghét!
- Dì Ba, phiền dì mang đồ ăn lên, tôi phải ra ngoài tí –
Anh ta nói vọng xuống bếp rồi thủng thẳng bước ra
ngoài.
- Cậu….cậu…tôi …tôi ..phải.,… - Tôi lắp ba lắp bắp không
biết phải nói như thế nào, tôi muốn nói rằng, tôi phải
về nhà, tôi muốn về nhà… nhưng không kịp nữa, anh
ta không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu mà tôi định
nói *_*
Một lát sau, người mà anh ta gọi là dì Ba đã mang đồ
ăn lên cho tôi, nào là Canh gan gà cà chua, nào là Tỏi
tây xào gan lợn, đến cả món Canh gan lợn kỳ tử trứng
gà. Ới trời, toàn là…gan lợn! tội lỗi cho mấy con lợn bị
moi gan ^.^ (ghê quá) xin lỗi tụi mày, nhưng tao đói
quá, tao phải ăn thôi! Trời phật phù hộ cho tụi mày
được đầu thai sớm!
- Cô ăn đi cho nóng – Dì Ba tươi cười nhìn tôi – Cậu ba
đặc biệt bảo tôi làm cho cô.
- Cậu ba ạ? – Tôi ngạc nhiên, với một công tử trong
ngôi nhà rộng như thế này chắc phải là con một chứ?
- Cô không biết đó thôi, ban đầu lúc bà chủ mang bầu
cũng định sinh một đứa thôi, nhưng không ngờ lại
sinh đôi, cái cậu ban nãy do chui ra sau cậu Hai vài
phút, nên gọi là cậu Ba.
Tôi nghe dì Ba nói mà không tránh khỏi ngạc nhiên lẫn
tò mò. Một người như anh ta đủ khiến cho người ta
muốn rơi tim ra ngoài rồi, bây giờ lại có thêm một
người anh nữa, mà sinh đôi mới chết chứ! &_& Tôi
đoán rằng hai anh em nhà này chắc đã giết không
biết bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi! Tội lỗi! Tội lỗi!
Reng…reng…reng….
Điện thoại trong nhà chợt reo lên, dì Ba lật đật chạy lại
nghe điện thoại, bỏ lại tôi với hàng ngàn suy nghĩ hỗn
độn trong đầu. đứng là nhà giàu có khác, toàn xài đồ
xịn, đồ vật trong nhà trưng bày rất ư là phong cách,
ngay cả món ăn đem lên cho tôi ăn cũng không kém
phần sang trọng.
- Cháu còn là học sinh à? – Dì Ba nghe xong điện
thoại, nhìn bộ đồng phục trên người tôi, tò mò hỏi.
- Dạ… cháu là học sinh trung học ạ! – Tôi vừa ngốn
nghiến ăn, vừa trả lời dì.
- Ăn vừa vừa thôi cháu à! – Dì Ba cười hiền hậu – Coi
chừng mắc nghẹn đó!
Tôi chợt xấu hổ nhìn lại cách ăn của mình. Ai đời con
gái con đứa mà ăn như là bị bỏ đói 3 ngày liền vậy
^.^. Ấy thế mà trông thân hình tôi cứ ốm nhom như
con cò ma mới chết chứ! Bởi vậy nên nhỏ Anh Thư -
bạn thân của tôi – cứ nói tôi là “trước sau như một” T__
T. Có ai muốn như thế đâu chứ! hizzzz
- Dạ… - Tôi ấp úng nhìn dì Ba, may là không có cái con
người lạnh lùng ngạo mạn đó ở đây, nếu không không
biết tôi phải kiếm cái lỗ nào chui xuống nữa! haizzzzzzz
- Vậy chắc cháu cũng bằng tuổi với 2 cậu chủ nhà này
rồi! Cậu Hai cậu Ba cũng đang học lớp 10 đấy! – Dì Ba
vừa lau nhà, vừa kể.
Nghe nói đến đây tôi suýt phun cơm ra ngoài. May là
tôi còn kiềm chế được *_*. Thì ra anh ta còn đang đi
học, đang tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà bày đặt…
nghĩ đến đây tôi tò mò hỏi dì Ba:
- Nếu nói vậy, cả 2 người đều chưa đủ tuổi lái xe ạ? –
Tôi đắc ý với cái suy nghĩ mới chớm của mình, nhưng
muốn khẳng định lại cho chắc chắn, phen này anh
chết với tôi rồi. Khà khà!
- Ừ (nghe đến đây tôi cảm thấy mát lòng mát dạ vô
cùng ^_^). Nhưng mà có sao đâu cháu ơi, 2 cậu ấm
nhà này ra vào đồn cảnh sát như cơm bữa (đang hứng
thú), nhưng chỉ cần ông chủ nói một tiếng thì họ
không sao cả (haizzzz thất vọng rồi). đúng là quen biết
nhiều tai to mặt lớn có lợi lắm cháu à!
Tôi vừa mới đắc ý với cái suy nghĩ sẽ giao anh ta cho
đồn cảnh sát vì tội chưa đủ tuổi lái xe 4 bánh mà lại
chạy ẩu, đụng phải dì Hồng mà còn ngông nghênh
hống hách, nhưng xem ra tình hình hiện giờ tôi có làm
gì cũng vô ích rồi. Đúng là quen biết nhiều “quan lớn”
cũng có cái lợi của nó. Rất rất nhiều cái lợi là đằng
khác!
Nhưng phải công nhận, anh ta đúng là mất lịch sự,
con người vô phép tắc.
Tôi muốn cho anh ta một bài học lắm, nhưng xem
ra….không ổn rồi. hizzzz
Tiếng chuông cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ, dì Ba
chợt nói:
- Chắc cậu Hai với bà chủ về rồi
Rồi dì Ba chạy ra mở cửa. Nhìn dì Ba chạy ra mở cổng,
tôi thiết nghĩ nếu tôi đang muốn giảm cân thì làm
osin cho nhà này thì 1 tháng cũng giảm 4, 5 ký là ít ^.^
chính xác, một suy nghĩ rất ư là chính xác!
Khoan đã, nhìn cậu Ba nhà này, cái người mà suốt
ngày hôm nay tôi phải đi theo anh ta ấy, rất rất giống
cái con người kênh kiệu hôm qua mới thẳng thắn mà
tuyên bố rằng “thức ăn lề đường không hợp vệ sinh”,
tôi không chắc chắn lắm, nhưng không tránh khỏi lo
sợ. Có khi nào đó là cậu Hai, hay cậu Ba của nhà này,
chắc tôi sẽ phải bị anh ta làm cho một trận mất! hiz
hiz. Tôi không tự chủ được nữa, chân tay cứ run lên
cầm cập, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy!
Sắp phải đối mặt với đại gia đình này, tôi làm sao bình
tĩnh được đây!
Chạy xe vào sân, một chàng trai dáng vẻ hơi hống
hách, gương mặt kênh kiệu bước xuống xe (ái chà,
nhìn anh ta tôi lại toát mồ hôi nữa rồi, tự nhiên tôi lại
liên tưởng đến mấy thằng du côn ngoài đường). Trời ạ,
không sai nữa rồi, chính là anh ta, (à không, anh ta rất
giống cậu Ba nhà này nên tôi không biết gọi như thế
nào cho tiện), chính cái vẻ mặt kênh kiệu hống hách
đó thì không lẫn vào đâu được. Ây za, tôi sắp chết đến
nơi rồi đây T__T
Anh ta nhìn dáo dác trong nhà, rôi đôi mắt chợt dừng
lại ở tôi, dường như cảm nhận được điều gì không bình
thường trong ngôi biệt thự sang trọng này, anh ta lớn
giọng hỏi dì Ba:
- Sao lại cho người lạ vào nhà? Lỡ trong nhà mất gì rồi
ai chịu trách nhiệm đây hả?
Cái con người mà vừa mới “cất” lên giọng nói đó (dây
thanh quản thật tốt) chính là người được dì Ba gọi là
cậu Hai, tức là anh trai của cậu Ba, hay nói đúng hơn
chính là anh trai của cái tên ngạo mạn lạnh lùng mà
suốt ngày hôm nay tôi gặp. Đúng là oan gia ngõ hẹp
mà.
- Không phải, đây là cô bé mà cậu Ba mang về…
Ấy chết, sao lại nói là “cô bé mà cậu Ba mang về”
chứ? Xem ra tôi không khác gì một đứa nhỏ lang
thang ngoài đường được người ta thương tình mà
mang về nuôi.
- Gì cơ? Mang về á? Cơm đâu mà nuôi? – Anh ta vặn
hết volume của mình lên, tôi muốn chết điếng người vì
giọng hét trời phú của anh ta – Thằng Nam nó bị
khùng hay gì?
- Dạ không phải vậy, do cô ấy mới cho máu nên sức
khỏe còn rất yếu, cậu Ba cho ở tạm nghỉ ngơi thôi –
Dì Ba cố gắng giải thích. Nếu ban đầu dì Ba chịu nói
đầy đủ sự việc thì tôi đã không phải thủng màng nhĩ
rồi! hiz
- Vậy à? – Giọng anh ta dịu xuống – Vậy thì tạm chấp
nhận được… mà sao tôi thấy cô giống….
- Giống ai? – Cả tôi và dì Ba đều tò mò hỏi lại anh ta.
Tôi chỉ mong anh ta đừng nhớ đến chuyện đó là được
rồi.
- Hallowen ấy! Người ta thường làm cho mình trở nên
kinh dị, còn cô, ngay cả lúc bình thường cũng làm cho
mình kinh dị, vì cô vốn dĩ là vậy! – Anh ta đã dịu
giọng, nhưng khóe môi hơi nhếch, trên môi nở một nụ
cười tôi không biết gọi là gì, khinh bỉ cũng có, miệt
thị cũng có, xem thường cũng có, rồi chợt nói với dì Ba
– Dì Ba, cô ta ăn xong phiền dì mang ra ngoài giùm,
đừng làm bẩn nhà tôi!
Anh ta ngúyt dài rồi chuẩn bị bước lên lầu.
Còn tôi ngồi đó với những giọt nước mắt chảy dài…
Trong lòng tôi có một cái gì đó, rất đau…
Những lời nói đó như những nhát dao khứa sâu vào da
thịt tôi…
Sao anh ta có thể nói như thế?
Những lời miệt thị tôi đã nghe nhiều rồi, nhưng không
có lời lẽ nào nặng nề như thế…
Tại sao? Tại sao vậy?
Tại sao người giàu thì có quyền miệt thị người nghèo
chứ?
Tại sao người đẹp thì có quyền chà đạp người xấu?
Cuộc đời! Đúng là cuộc đời!
Tôi không biết làm gì hết, cả người như cứng đơ ra,
nước mắt tôi thì cứ thay phiên nhau chảy dài, làm ướt
đẩm cả bộ đồng phục mà tôi đang mặc.
- Có chuyện gì thế? – Bà chủ mới bươc vào đã nhìn
thấy cảnh lộn xộn trong ngôi nhà của mình, rồi bà chợt
ngạc nhiên khi nhìn thấy một con bé đen nhẻm xấu xí
với nước mắt nước mũi tèm lem đang ở trong nhà
mình, bà bất chợt hỏi dì Ba – Chuyện gì vệy dì Ba? Cô
bé này là ai? Sao nó lại khóc trong nhà tôi?
- Dạ…. cậu Ba…. Cậu Hai…. – Dì Ba vì sợ quá không nói
được thành lời.
- Phong! Chuyện này là sao? – Khi biết chuyện này có
liên quan đến 2 cậu ấm nhà mình, bà chử la lớn.
- Là thăng Nam, nó bị khùng hay sao mà mang con
nhỏ kỳ dị này về nhà, nhìn nhỏ đó con không muốn
ăn cơm nữa! – Anh ta đang bước lên lầu, chợt quay
đầu xuống, la to.
- Thằng Phong! Đứng lại đó cho mẹ - Bà chủ tức giận
quát mắng – Mày ăn nói với khách đến nhà chơi như
vậy à? Mày định bôi tro chét trấu lên mặt mẹ mày à?
Anh ta mặc kệ những gì mà mẹ mình nói, cứ thủng
thẳng đi lên lầu. Chỉ còn bà chủ ở dưới nhà thở dài
“Con với cái”
- Cô xin lỗi, nó có nói gì thì con đừng để tâm, tính tình
nó trước giờ cứ ngang ngược như thế đấy! – Bà chủ
quay sang tôi, mỉm cười nói
Tôi chợt nín khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn bà ấy, thì ra
không phải là do tôi dự đoán nữa, mà đó chính là sự
thật. Đúng là bà ấy, cái người hôm bữa đưa nhầm tiền
đây mà. Chợt nhớ ra chuyện đó, tôi vội lấy trong cặp
ra vài tờ tiền, đưa cho bà:
- Con gởi lại cô, hôm bữa cô mua bánh của con mà cô
đưa nhầm.
Một chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của bà ấy.
Thì cũng phải thôi, những người bận rộn thường không
để ý gì đến những chuyện nhỏ nhặt xung quanh mình,
chắc bà ấy đã quên chuyện đó rồi.
- Cô, cô biết, nhưng cô không ngờ, con lại mang trả lại
cho cô – Giọng nói của bà pha chút ngạc nhiên lẫn
cảm động. Chỉ riêng tôi không hiểu bà ấy định nói gì
– Con cứ giữ lấy, xem như tiền cô tặng con đi.
- Không – Tôi phân bua – Con không thể lấy được, cô
giữ lại đi, nếu không mẹ con mà biết chuyện này thế
nào con cũng bị mắng cho mà xem!
- Vậy à – Bà ấy thôi không tranh giành nữa – Được rồi,
cô giữ lại
Bà chủ cười hiền hậu đón lấy tiền từ tay tôi, tôi thở
phào nhẹ nhõm, nếu bà ấy không lấy, chắc tâm trạng
tôi còn nặng nề dài dài T_T
Tôi chợt nhìn đồng hồ rồi bất chợt la lớn
- Chết rồi!
Bà chủ nhìn tôi bất ngờ ngạc nhiên, tôi chợt bụm
miệng lại như thể mình vừa lỡ lời nói gì vậy ^.^
- Có chuyện gì vậy con?
- Dạ…dạ…không có gì….chỉ là…con…phải về nhà…bây
giờ muộn rồi… - Tôi ấp úng.
- Trời, cô tưởng chuyện gì, được rồi, để cô sai thằng
Phong đưa con về.
Ấy chết, như vậy sao được, anh ta mà đi chung với tôi
thể nào chiếc xe 4 bánh mới cóng của anh ta cũng sẽ
bị nổ mà thôi *.*
- Dạ không cần đâu cô ơi, con đi xe ôm về được rồi –
Tôi cười cười nói mà trong lòng đau xót, sẽ phải thắt
lưng buộc bụng mà cho bay 10.000 đồng đi xe ôm.
- Thôi, để cô kêu taxi đưa con về - Bà chủ vẫn tươi
cười phúc hậu, thiết nghĩ bà ấy tốt bụng, hiền hậu
như thế thì làm sao lại có 2 thằng con trai ngang
ngạnh và ngạo mạn như thế chứ.
- Dạ, không cần đâu ạ! – Lại thế nữa, nếu bà ấy không
trả tiền trước há chẳng phải tôi phải tốn tiền mà trả
cho ông taxi sao? Hizzz 1km 8.000đồng chứ không ít.
- Thôi, tùy con thôi – Bà ấy đưa cho tôi một tờ giấy ghi
cái gì dài ngoằn trong đó, tôi không đọc được hết
nhưng đôi mắt lại chú ý loáng thoáng vài chữ “Tập
đoàn Minh Phụng” – Đây là danh thiếp của cô, nếu con
cần cô giúp gì, cứ điện thoại cho cô.
Tôi đón lấy tờ giấy mà người ta gọi là “danh thiếp” đó,
trong lòng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ. Sao
một người làm tại một tập đoàn lớn như Minh Phụng
lại có thể đưa danh thiếp cho một con bé nghèo kiếp
xác như tôi chứ? Thật là khó hiểu, rất rất khó hiểu.
Chào bà chủ và dì Ba, tôi chạy vội ra ngoài, bây giờ
trời đã bắt đầu nắng gắt, gần 12h rồi còn gì, hôm nay
tôi đã trốn học để đi với một tên tiết kiệm lời nói,
đụng phải một tên hay khinh bỉ người khác, tôi mệt
mỏi quá, thật sự rất rất mệt mỏi, chỉ mong sau này
tôi sẽ không phải chạm mặt những người này nữa.
**
- Ê, sao hôm qua mày nghỉ học? – Anh Thư vừa thấy
tôi lệ khệ xách tập vở vào, đã liên tục tra tấn tôi.
- Có chuyện đột xuất – Tôi trả lời gọn hơ.
- Đột xuất gì chứ? Một ngày mày vắng không phép
đấy nhé, lớp trưởng mà như thế đấy! – Anh Thư hắng
giọng, tôi chợt bật cười trước thái độ của nó, chỉ có
Anh Thư là không trách cứ hay khinh thường tôi mỗi
khi tôi bị người khác miệt thị, chỉ có nó là sẵn sàng
kề vai sát cánh bên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.
- Tao nói mày nghe – Anh Thư hớn hở nói tiếp – Hôm
qua tại mày nghỉ nên mày không thể chứng kiến
được, sao hỏa rơi xuống lớp mình ấy.
- Há??? – Tôi tròn xoe mắt – Sao hỏa gì? Rồi có sao
không?
Thấy tôi há hốc mồm, nhỏ Thư cười khanh khách, nó
cú vào đầu tôi, trách cứ:
- Phải công nhận mày học giỏi thiệt, nhưng những
chuyện ngoài đời thì mày khờ không ai bằng, sao hỏa
mà tao nói là anh Phong lớp 10A1 ấy, hôm qua anh ấy
băng qua lớp mình.
- Gì? – Tôi suýt té ngửa, người mà nó làm như là thần
tiên ấy “băng qua lớp mình” ặc ặc, anh ta băng ngang
thôi mà, mà gì mà trịnh trọng thế không biết.
- Lớp mình có thêm 2 thành viên nữa, đó là anh em
sinh đôi nhà họ Phan, phen này không chỉ có anh
Phong mà cả 2 anh đều sẽ chết với tao! Khà khà –
Anh Thư vuốt mái tóc, đắc ý nói.
- Gì cơ? Chẳng phải anh Phong đã tỏ tình với mày à?
Thế mày đã chấp nhận chưa?
- Tao nói tao còn đang suy nghĩ – Anh Thư bắt đầu
mơ mộng – Cho mày hay, nhỏ Trân lớp mình chấm
ảnh rồi đấy, để tao coi, nó dám giành người yêu với
tao sao? Cứ mơ đi nhé.
Tôi ngơ ngác nghe Anh Thư nói mà lùng bùng lỗ tai.
Khoan đã, anh em nhà họ Phan, tên gì nhỉ? Là Phan
Thanh Phong và Phan Thanh Nam, tôi nhớ lại những gì
mà nhỏ Anh Thư ngày nào cũng liên tục nhắc đi nhắc
lại với tôi, về tính cách, về ngoại hình, về gia cảnh,
hình như tôi nghe hơi…quen quen ^.^
Ấy chết, có phải? Hôm qua, cái đại gia đình mà tôi gặp
hôm qua, có phải????????
Không!!!!! Nhất định không thể nào!!!!!! Nếu vậy tôi thà
chết còn hơn T_T hức hức
Khoan đã, để xác định có phải là họ không thì đơn
giản thôi mà, hôm qua chẳng phải chỉ có cậu Hai nhà
ấy đi học thôi sao? Cậu Ba vì cái tính ngông nghênh
và ngạo mạn của mình đã phải nghỉ học cùng tôi rồi
còn gì. Chỉ cần xác minh lại chuyện đó là có thể biết,
có phải là họ hay không thôi.
- Này, hôm qua cả 2 anh em họ đều đến lớp mình
chứ?
Tôi khiều khiều nhỏ Anh Thư, nhỏ nhẹ hỏi, cầu trời
khẩn phật cho nó trả lời là phải, con sẽ cúng nguyên
con heo quay &_&
- Không! Chỉ có một mình anh Phong thôi, anh Nam
hôm qua cũng vắng không phép đấy– Câu trả lời của
nhỏ Thư như sét đánh ngang tai tôi, ôi mẹ ơi, chết con
thật rồi!
- Ờ… vậy….à…. – Tôi méo xệch mặt trả lời, cố kéo câu
trả lơi dài nhất có thể.
- Mà mày hỏi chỉ vậy? Lo lắng gì, lát nữa cả 2 anh
vào thì mày sẽ chiêm ngưỡng được nhan sắc của họ
thôi – Nhỏ Thư cười háo hức. Ặc ặc, hôm nay chắc có lẽ
sẽ là ngày tận thế, tôi đau khổ suy nghĩ, lại cố gắng
suy nghĩ xem, mình còn điều gì chưa trăn trối 0_0
...K e n h t r u y e n . p r o..
CHAP 3: ĐƯỢC CỨU SỐNG TRONG NGÀY TÂN THẾ (^.^)
Khi tôi vừa gãi đầu vừa nhăn mặt thì cả lớp chợt ùa
lên như có một trân động đất mạnh đến 4,8 độ atm.
Đang bàng hoàng vì không biết chuyện gì đang xảy ra
thì tay của nhỏ Anh Thư liên tục lay tôi như chong
chóng:
- Đó, đó thấy chưa? 2 hoàng tử vừa đến đây này!
- Trời ơi, anh em giống nhau y hệt! – Giọng Huyền Trân
lanh lảnh làm cả lớp im bặt hết 5 giây (ái chà, anh em
sinh đôi không giống nhau thì chắc giống ông hàng
xóm à?)
- Anh gì ơi, sao hai anh đẹp trai quá zậy!!!!!!!! – Giọng
mấy đứa con gái the thé làm cả lớp như náo nhiệt hẳn
lên, tôi chỉ biết ôm đầu mà chịu trận, xem ra cảnh
tượng bây giờ còn thê thảm hơn cả động đất nữa đây
@_@
Hai anh chàng mà tụi bạn gọi là thiên sứ là đây. Theo
như tụi nó nhận xét thì là “sóng mũi cao, da trắng,
mắt Hàn Quốc, miệng nhỏ, vân vân và vân vân”. Theo
như tụi nó nói thì 2 anh chàng này sẽ giết không biết
bao nhiêu nữ sinh mơ mộng trong lớp.
Còn với ấn tượng ban đầu của tôi, à không, là ấn
tượng thứ hai chứ không phải ban đầu, đó là hai tên
du côn, một tên lưu manh ngang ngược, còn một tên
thì lạnh lùng ngạo mạn. Nói chung, tất cả những thứ gì
xấu nhất trên đời tôi đều gán cho hai tên đó. Ái chà,
nhìn đầu tóc của 2 tên đó, tôi sẽ được dịp mà trừ
điểm thẳng tay đây mà, khà khà!
Tùng…..tùng….tùng…..
Cả lớp chợt im bặt khi có tiếng trống báo hiệu đến giờ
vào lớp, 2 tên ấy cũng đã yên vị vào chỗ ngồi phía
cuối lớp. Dường như cả hai người đều không chú ý đến
sự có mặt của tôi và dường như cũng chẳng có ấn
tượng gì với tôi, hay vì cả 2 người đó đều bị vây
quanh bởi những tiếng nói the thé của mấy đứa con
gái xí xọn trong lớp. Tôi cũng được dịp thở phào nhẹ
nhõm vì chẳng ai nhận ra sự có mặt của tôi, như vậy
cũng tốt, ít ra tôi có có thể giảm được tần suất đập
mạnh của lồng ngực mình. Haizzzz
Tiếng guốc lộp cộp của cô Ngân – Chủ nhiệm lớp tôi –
thì tôi không lẫn vào đâu được, đâu đó có tiếng của
nhỏ Huyền Trân:
- Cô zô rùi tụi bây ơi, trật tự xíu coi
Chẳng biết vì sao mà giọng nói lanh lảnh của nó có
thể có uy lực hơn giọng của một lớp trưởng như tôi, cả
lớp chưa đầy 1 phút đã im bặt, nhỏ Anh Thư quay qua
tôi đầy ngạc nhiên:
- Mày cứ quản lý lớp đi, nó đâu phải là lớp trưởng, nó
có quyền gì?
- Thôi kệ đi – Tôi thở dài ngao ngán – Ai có thể làm lớp
trật tự được thì cứ làm, tao quản không nổi đâu.
Anh Thư thở dài nhìn tôi, một sự thương hại hiện lên
trên đôi mắt của nó. Tôi cảm nhận được điều đó,
nhưng thôi kệ, tôi đã không quan tâm, không bực tức
thì thôi. Từ lâu tôi đã quen với những ánh mắt miệt
thị và khinh thường, tôi đã quen lắm với những cái
liếc xéo của mấy đứa con gái nhà giàu xí xọn. Cho
nên, khi gặp chuyện như ngày hôm nay tôi lại có thể
bình thản như thế. Cuộc đời vốn dĩ là vậy mà…
Tôi lấy hết sức lực bình sinh của mình, hét to:
- Cả lớp!!!!!!!!!
Cả lớp đứng dậy nghiêm trang chào cô Ngân, cô mỉm
cười rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Lật qua lật lại
sổ đầu bài, đôi mắt cô chợt dừng lại ở cái tên Hà Vy
vắng không phép ngày hôm qua. Cứ ngỡ cô sẽ gọi tôi
đứng dậy và làm một trận (tim tôi như muốn nhảy ra
ngoài) nhưng không, cô chỉ im lặng rồi đóng sổ đầu
bài lại. Cả lớp lại được dịp bàn tán, nhỏ Huyền Trân la
lớn:
- Cô ơi, hôm qua lớp mình vắng không phép nhiều
lắm!
- Đúng rồi đó cô!
Cả lớp láo nháo. Tôi chỉ biết ngồi đó nhìn cô với đôi
mắt như van xin. Anh Thư bực tức:
- Mày thấy chưa?Mày nhịn nó để làm gì, rõ ràng mày
có làm gì nó đâu, cô cũng bỏ qua chuyện này, mà nó
ráng moi ra cho bằng được. Rõ ràng có Phong và Nam
ở đây, nó mới “múa lửa” như vậy đó!
- Thôi mà…
Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ mà tim tôi như
đập thình thịch. Làm sao đây khi tôi sắp bị cả lớp soi
mói? Tôi đành phải nhắm mắt phó mặc số phận mình
cho ông trời vậy.
- Hà Vy, Thanh Nam, tại sao hôm qua 2 em vắng
không phép?
- Dạ…em…
Tôi run lập bập đứng dậy, không biết mình phải ứng
phó như thế nào với sự việc này đây. Ôi trời ạ, tất cả
chỉ tại anh ta, chỉ tại cái tài lái xe của anh ta mà bây
giờ tôi phải như thế này đây này.
- Cô ơi – Nhỏ Huyền Trân chợt đứng dậy – Bạn Nam có
thể châm chước vì hôm qua là ngày đầu tiên đến lớp
mình, còn bạn Hà Vy thì phải phạt cô à!
- Cô biết phải làm sao mà, em ngồi xuống đi – Cô
Ngân dịu giọng.
- Hà Vy, em cho cô biết, tại sao em vắng không phép?
– Cô Ngân nhìn tôi chăm chăm rồi hỏi.
- Dạ…em…có… chuyện ….đột xuất ạ….
Mồ hôi hột tôi chảy lộp độp, tim tôi như muốn nhảy ra
ngoài, làm sao đây, làm sao bây giờ khi tôi không biết
phải giải thích như thế nào.
- Chuyện đột xuất là chuyện gì? – Cả lớp nháo nhào,
nhưng tôi nghe được tiếng lanh lảnh của nhỏ Trân –
Lớp trưởng mà vắng không phép lại không có lý do thì
làm sao tụi em phục được hả cô?
Lại một lần nữa tôi muốn chết đứng. Cho đến bây giờ
tôi mới thật sự không hiểu nổi, tôi đã làm chuyện gì có
lỗi với nó mà nó cứ đè bẹp tôi hết lần này đến lần
khác chứ?
- Hà Vy, chuyện đột xuất là chuyện gì? Em cho cô một
lý do đi – Cô Ngân nhìn tôi nghiêm khắc.
- Dạ….tại….tại…
Chẳng biết tại sao trong những trường hợp cần cách
ứng xử khéo léo và linh hoạt thì tôi cứ khù khờ như
thế. Đúng là trớ trêu mà, hixx. Làm sao nói đây? Nếu
nói rằng tôi vì cứu di Hồng mà vắng thì thế nào
chuyện này cũng đến tai ba mẹ tôi, lúc đó tôi lại