ờng.
- Bao nhiêu mà quá?
- 60km/h. Chẳng lẽ anh chạy xe mà anh không biết?
- Ai quy định 60km/h là phạm luật? – Thanh Phong
vẫn không chịu thua.
Chú cảnh sát giao thông nhìn Thanh Phong đầy bực
tức rồi lấy tra một tờ giấy.
- Phiền anh điền vào đây.
- Tại sao tôi phải điền?
- Vì anh đã vi phạm luật giao thông.
- Sao tôi lại vi phạm được? Có ai quy định chạy
60km/h sẽ vi phạm đâu?
Tôi chóng mặt trước cuộc đấu khẩu của 2 con người
họ. trời trưa nắng chang chang thế này sao không
chịu ngoan ngoãn mà nghe lời người ta, điền vào đi,
sao cứ bắt tôi đứng ngoài nắng thế này chứ.
- Phiền anh nhìn lên đây.
Nói rồi chú cảnh sát giao thông chỉ lên cái bảng màu
trắng có viền đỏ bên ngoài và con số 40 to đùng trong
đó. Thanh Phong nhìn lên rồi ngơ ngác hỏi:
- Cái này… là cái gì?
Amen, phù hộ cho con và Thanh Phong bình an vô sự
mà quay về ~.~
**
Và thế, hai con người ban nãy đang ngự trị trên chiếc
xe SH to đùng đã phải ngoan ngoãn mà …thả bộ. Sau
cuộc đấu khẩu ban nãy, hậu quả cho cái tật ngông
nghênh hống hách và không hiểu sự đời của Thanh
Phong thiếu gia chính là tuy không mất mát về người
nhưng gây thiệt hại không nhỏ đến của cải vật chất.
Và cũng chính vì thế, tài sản có nhiệm vụ đưa 2 người
về bây giờ đã nằm lì trên chiếc xe 4 bánh của chú
cảnh sát giao thông. Thanh Phong bực bội quay qua
mắng tôi:
- Xấu xí kia, tại cậu hết, nếu không phải cậu bảo tôi
chạy nhanh thì đâu có như thế này?
- Này, tôi chỉ bảo cậu chạy nhanh 1 chút thôi, sao cậu
lại chạy vù vù hơn cả gió cấp 8 thế?
- 60km/h mà nhanh cái gì? Cậu đúng là sao chổi, hôm
nay gặp cậu toàn gặp xui xẻo.
Thanh Phong không ngừng miệng mà mắng tôi. Cậu là
đồ dở hơi, tại đi chung với cậu nên tôi mới đau lòng
mà bỏ một buổi học của mình, bây giờ lại phải đi bộ
như thế này. Lại còn dám lớn miệng mà mắng tôi à?
- Thanh Phong! Cậu mới là sao chổi! – Tôi cố hét lớn.
- Cậu…dám mắng tôi à? – Thanh Phong trừng mắt mà
nhìn tôi đầy hăm dọa.
- Tôi cứ mắng đấy, cậu làm gì tôi?? – Tôi vẫn không
chịu thua. Thanh Phong đúng là con người nói chuyện
rất vô lý, tất cả tại cậu ấy, đâu phải lỗi tại tôi.
- Cậu….
Thanh Phong giơ tay định đánh tôi nhưng tôi kịp thời
né được. Này, đừng chọc lão bà bà nổi nóng nhé, bây
giờ đã là 1h trưa rồi đấy.
Và thế là, tôi và Thanh Phong đi bộ ngoài đường giữa
trời nắng chang chang. Y hệt như 2 người điên ^^
Ngày hôm sau tôi lại tiếp tục đứng chờ để “bị” Thanh
Phong thiếu gia chở đi học, mới sáng sớm mà tâm
trạng cực kì khó chịu. Từ trước đến giờ có khi nào tôi
phải nghỉ học mà không xin phép đâu. Bỗng dưng khi
2 vị thiếu gia nhà họ Phan ngự trị trong lớp thì tôi lại
bị lôi kéo vào mấy cái chuyện thị phi đó. Bằng chứng
là từ giây phút gặp 2 con người họ, tôi đã phải nghỉ
học không phép đến tận 2 ngày T_T. Đối với người
khác thì tôi không biết nhưng đối với tôi thì đó là một
điều khó chịu nhất thế gian. Và thế nào tôi cũng biết,
hôm nay Huyền Trân sẽ không tha cho tôi đâu. Chắc
chắn là vậy.
Bây giờ tôi mới nhận ra một điều rằng, 2 anh em nhà
họ đều là sao chổi.
Và… nhắc đến sao chổi thì sao chổi đã xuất hiện. Đúng
là ông trời không hiểu ý người mà, phải chi nhắc đến
tiền mà tiền xuất hiện liền thì tốt biết mấy.
Một chiếc xe du lịch bóng loáng đang ngự trị trước
nhà tôi với vận tốc và “phong cách thắng xe” thì ai
cũng hiểu rồi đấy. Thanh Phong thò đầu qua cửa sổ
mà quát:
- Còn không mau lên xe?
- Xe thế này làm sao mà vừa với xe chú cảnh sát giao
thông nhỉ? – Tôi ngây ngô hỏi.
Đúng, chính là câu hỏi ngây ngô ấy khiến Thanh Phong
thiếu gia bỗng dưng nổi khùng. Tôi thì bẩm sinh đã sợ
cái thái độ đó của Thanh Phong nên chỉ biết đầu mà lí
nhí xin lỗi rồi mau mau lên xe.
Mà tôi ấm ức ghê cơ, tôi nói có chỗ nào sai chứ? Lái xe
như anh em nhà họ thì trước sau gì cũng có ngày bị
chú cảnh sát giao thông chặn đường. Con người Thanh
Phong này thật là…
Ngồi cạnh tôi bây giờ là một gương mặt lạnh như
băng. Là Thanh Nam, tôi đã thoáng nhận ra gương
mặt lạnh lùng đó nhưng vì bị Thanh Phong chèn ép
quá nên muốn nhìn cũng không dám nhìn. Mà cũng lạ
thật, 2 người họ là anh em sinh đôi mà sao giờ đây tôi
cảm thấy khác xa một trời một vực thế. Không biết tôi
có giống như mấy đứa con gái trong lớp, bị hút hồn
bởi vẻ mặt đẹp trai mà không quan tâm đến con
người Thanh Nam như thế nào. Chẳng biết sao khi
ngồi gần Thanh Nam, một cảm giác thật khác xa với
cái cảm giác khi ngồi sau xe Thanh Phong. Và cũng
chẳng biết sao, khi ngồi yên vị ở vị trí này, tôi lại
cảm thấy ấm áp lạ thường. Không giống như khi ngồi
sau xe Thanh Phong, chỉ thấy đau tim và lên máu $_$.
Tôi chỉ dám ngồi yên đấy mà không dám nói gì, cũng
chẳng dám làm gì. Tưởng chừng như 2 anh em nhà họ
là trùm khủng bố Mafia vậy, nếu tôi dám làm gì thì có
thể banh xác bất cứ lúc nào.
Thanh Nam chỉ im lặng, im lặng… và im lặng….
Hình như tôi đã từng nghe ai nói “Im lặng là vàng”. Và
tôi đoán được rằng, nếu trong 16 năm qua Thanh Nam
đều như vậy thì rất có thể bây giờ cậu ấy đã là tỉ
phú.
Amen, sao con lại căng thẳng đến thế này chứ?
Chiếc xe dừng bánh ở cổng trường. Thanh Nam với
khuôn mặt lạnh nhất có thể nhanh chóng bước ra xe.
Tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo sau.
- Tụi bây ơi, coi con Hà Vy kìa, dại trai thấy sợ luôn!
- Đâu đâu??? sao tao không thấy?
- Mày thấy con nhỏ đi giữa Thanh Nam và Thanh
Phong không?
- Ừ, tao thấy nó rồi, trời ơi, lúc trước đi với Thanh
Phong, bây giờ hai vớ cả 2. Nó tưởng mình là thiên
nga chắc?
- Ôi trời! chuyện gì thế không biết.
Đó là cuộc nói chuyện vô tình lọt vào tai tôi khi bước
ngang qua đám con gái trong trường. Không sao
không sao, chuyện này bình thường thôi mà, chỉ là
bình thường thôi Hà Vy ơi…. Tôi cố trấn an mình để
không phải rơi nước mắt trước mặt Thanh Nam và
Thanh Phong vì tôi cảm thấy sóng mũi mình bỗng
dưng cay xè…
Tôi cố bước nhanh vào lớp để không bị mấy đứa
trong lớp, nhất là Huyền Trân bắt gặp được tôi đi
chung với hai người họ. Tôi nhanh chóng yên vị vào
chỗ ngồi của mình và chưa kịp thở phào nhẹ nhõm
thì Anh Thư tỉ tỉ đã cho cái miệng của mình hoạt
động hết công suất:
- Mày làm cái trò gì mà hôm qua lại trốn học thế hở?
Mày có biết là…
Anh Thư chợt nhưng bặt khi thấy có điều gì bất thường
đang xảy ra. Thanh Phong bước ngang qua mặt tôi và
quăng cho tôi 1 chai nước khoáng. Tôi thật sự không
hiểu ý của cậu ấy là gì cứ trơ mắt ra mà nhìn. Vẫn là
cái mặt ngông nghênh hống hách hôm qua, đã bị thu
giữ xe rồi mà vẫn chưa chịu bỏ.
- Nhìn cái gì mà nhìn, có uống không? – Thanh Phong
nghênh nghênh nhìn tôi.
- Không! – Tôi trả lời thẳng thừng khiến Anh Thư phải
trố mắt nhìn vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Cậu… - Thanh Phong nghiến răng ken két –
Muốn….Gì..?
- À…không không…tôi uống là được chứ gì…
Nói rồi tôi vội vã cất chai nước suối vào trong cặp.
- Làm gì vậy? Định uống 1 mình à? – Thanh Phong vẫn
chưa chịu bỏ qua cho tôi.
- Vậy chẳng lẽ cậu muốn tôi uống 2 mình? – Tôi ngơ
ngác không hiểu cậu ấy muốn gì.
- Nhưng tôi không thích cậu uống 1 mình…
- Tại sao? Cậu có quyền gì mà nói như vậy chứ? – Tôi
sừng cổ cãi lại.
“Bộp”
Quyển sách Anh Văn dày cộm đã rất biết điều mà đặt
xuống bàn ngăn cản cuộc đấu khẩu không có điểm
dừng của 2 chúng tôi. Tôi thầm cảm ơn người nào đã
xuất hiện đúng lúc và kịp thời giải vây cho tôi.
Nhưng…khi tôi ngước mặt lên nhìn cái người ân nhân
đó thì thật sự tôi cười không nổi vì cái gương mặt lạnh
băng đập vào mắt tôi.
- Ôi Thanh Nam của mình…. – Anh Thư kêu lên tha
thiết khiến tôi phải nổi hết cả da gà.
Gương mặt Thanh Nam vẫn không biến sắc. Cậu ấy
không thèm nhìn tôi mà lạnh lùng hỏi:
- Anh Văn về nhà làm bài mấy vậy lớp trưởng?
- Amen…..amen… làm con hú hồn hú vía….
- HEY, có nghe tôi hỏi gì không hả? – Thanh Nam nhìn
tôi lẩm bẩm một mình một cách khó hiểu rồi kiên
nhẫn nói tiếp,
- À…à…có.. làm bài 4. 5 trang 86.
- Cám ơn.
Tim tôi lại sắp rớt ra ngoài, không phải vì nét đẹp của
Thanh Nam, mà vì…tôi nghĩ mình nên đi khám tim lại
xem có bị yếu tim hay không…
Rồi quyển sách Anh Văn đó được bàn tay Thanh Nam
lấy đi. Lúc ấy cũng vừa có tiếng chuông báo vào lớp
nên Thanh Phong cũng không thể làm gì được tôi. Cậu
ấy chỉ có thể liếc nhìn tôi 1 cái rôi lầm bầm trong
miệng:
- Từ đây đến ra chơi phải uống hết chai nước đó cho
tôi!
Gì chứ? Thanh Phong bị điên à? Tôi rất bức xúc và im
lặng không trả lời.
Tôi đã nghe được câu nói ấy nhưng tôi nghĩ, mình làm
ra vẻ không nghe sẽ tốt hơn.
Tự dưng cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi quay
sang định hỏi Anh Thư thì chỉ bắt gặp được cái xác
của nó thôi, còn hồn thì bay đi đâu mất rồi.
- Anh Thư! Anh Thư! – Tôi cố sức lay nó chỉ mong có
thể gọi hồn nó trở về.
- Gì cơ? Ai gọi tôi đấy?
Mừng quá, Anh Thư tỉnh mộng rồi. Anh Thư không
hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nó cứ ngơ ngác nhìn
tôi.