ậu 1 chuyện nhé!
- Ừ, cứ nói!
Đôi với người trước giờ không biết từ chối người khác
là gì, thì đây chỉ là chuyện thường mà thôi. Không cần
bận tậm Thanh Nam nhờ việc gì, nếu có thể, tôi sẽ
giúp.
- Cậu làm bạn gái tôi, 1 ngày nhé!
- Hả?
Tôi há hốc mồm khi nghe Thanh Phong nói xong câu
đó. Sao lại như thế? Thanh Nam, cậu ấy đang suy
nghĩ cái gì mà đưa ra 1 yêu cầu như vậy.
- Không được… thì thôi vậy!
- À không phải… - Chẳng biết sao tôi lại nhanh miệng
đến như thế.
- Vậy là cậu đồng ý?
- Không.. không phải…
Trời ạ, Hà Vy ơi, mày đang nói cái quái gì vậy.
Thanh Nam thắng xe đột ngột, cậu ấy quay người lại
nhìn tôi một hồi lâu rồi chợt nói:
- Chỉ hôm nay thôi!
- À….
Tất nhiên, với lập trường của tôi, nếu có thể giúp, tôi
sẽ giúp. Và cái yêu cầu này không quá khó, nói chung
cũng nằm trong giới hạn của tôi. Nên tôi không có lý
do gì để từ chối cả. Nhưng có một điều tôi không hiểu,
tại sao, cậu ấy cứ chọn tôi mà không phải một cô gái
khác, ít ra cũng xinh đẹp và dễ thương hơn tôi?
- Cậu không cần hỏi gì cả. Hôm nay, chỉ cần tôi nói gì
cậu không cãi lại là được rồi. nhiệm vụ của cậu là phải
cười, cười với mọi người, kể cả không quen, nghe rõ
chưa?
- Có khi nào, người ta nghĩ tôi bị khùng không? – Tôi
rất bạo gan mà hỏi như vậy - có khi nào mình cười với
người không quen mà người đó nghĩ mình bị tâm
thần hay hại não không?
- Cậu đúng là… có trí tưởng tượng thật phong phú!
Nói rồi Thanh Nam tiếp tục lai xe đi, nhìn qua gương
chiếu hậu, tôi thấy cậu ấy đang cười, một nụ cười
hiếm hoi mà đến tận bây giờ tôi mới được nhìn lại.
CHAP 29: DỰ TIỆC (3)
(đêm định mệnh)
Chiếc xe Thanh Nam từ từ lăn bánh, không khí trong
xe im lặng đến đáng sợ. Phải khó khăn lắm tôi mới
kiềm nén được tiếng thở dài đầy mệt mỏi của mình.
Thanh Nam không thèm để ý đến cảm nhận của tôi,
cậu ấy cứ tập trung lái xe, cứ như rằng cậu ấy rất tôn
trọng luật giao thông vậy. Nhắc đến chuyện ấy tôi lại
nhớ ngay đến lần đầu tiên tôi và Thanh Nam gặp
nhau, cũng do tay lái lụa của Thanh Nam thiếu gia mà
tôi phải nghỉ học mất 1 buổi, còn phải chịu sự đả kích
của bọn con gái trong lớp, nhất là Huyền Trân. Nhớ
đến chuyện ngày ấy, lòng tôi dâng lên 1 cảm giác rất
lạ, hồi hộp? Khó tả? Y hệt như cảm giác lần đầu chạm
mặt với một người con trai mang vẻ đẹp thần bí như
thiên sứ, gương mặt lạnh nhạt như băng tuyết mùa
đông. Tôi chợt bật cười, cảm thấy như mình thật may
mắn vì đã gặp được một thiên thần như thế.
- Có chuyện gì à Hà Vy? - Thanh Nam thấy tôi bật
cười, vừa lái xe vừa hỏi.
- À… không… không…
Tôi cố phân bua. Không biết khi nhìn qua gương chiếu
hậu, Thanh Nam có phát hiện được mặt tôi đang đỏ
như quả gấc hay không. Tôi khẽ mỉm cười nhìn Thanh
Nam lái xe, tim tôi chợt xao động và nó như muốn
nhảy tót ra ngoài.
- Nhớ những gì tôi dặn đấy, lát nữa khi mẹ tôi về, phải
tạo cho bà một sự bất ngờ, tôi đã chuẩn bị đâu ra
đấy, chỉ cần lát nữa cậu đi theo tôi là được!
- À… tôi biết rồi…
Nói thật ra, cậu ấm Thanh Nam ấy nói gì gì tôi cũng
không hiểu cho lắm, với người có phản ứng vô cùng
chậm chạp như tôi thì chỉ biết gật gật đầu cho qua
chuyện, dù gì chỉ một đêm nay thôi mà.
Khi tôi và Thanh Nam đến nơi thì Thanh Phong và
Hạnh Như đang ở đấy tự lúc nào. Tôi không có gì ngạc
nhiên cho lắm khi Thanh Phong đến trước Thanh Nam.
Ngồi trên xe, tôi phát hiện Thanh Phong và Hạnh Như
đang nói chuyện gì đó. Hình như 2 người ấy không
được vui vẻ cho lắm. Thanh Phong cứ liên tục níu lấy
Hạnh Như nhưng cô nàng này thật bướng bỉnh. Mà tôi
cũng phát hiện ra, Hạnh Như thật xinh đẹp trong bộ
váy màu hồng làm tôn lên dáng chuẩn như người mẫu
của cô ấy. Chợt nhìn lại mình, tuy rằng có nhiều thay
đổi trong đêm nay, nhưng thực tế, tôi không thể nào
so sánh với Hạnh Như ở bất kỳ góc độ nào. Tôi xấu hổ
đến nổi không dám bước xuống xe. Thanh Nam thấy
vậy nên vô cùng ngạc nhiên:
- Cậu làm sao thế? Sao không xuống xe?
- À… không có gì…
Tôi hoảng hốt bước vội xuống xe nhưng chẳng biết thế
nào mà không thể mở nổi cửa kính. Thanh Nam cũng
bước xuống rồi chợt cậu ấy mở cửa xe cho tôi rồi đưa
tay ra:
- Khoác lấy tay tôi! – Thanh Nam ra lệnh, giọng nhỏ
nhưng đủ sức để uy hiếp một đứa dễ bị bắt nạt như
tôi.
- Tại sao?
Tôi chần chừ không bước ra, Thanh Nam nhìn tôi với
vẻ mặt không được thiện cảm cho lắm nhưng cũng
kiên nhẫn đưa tay ra trước mặt tôi:
- Cậu nhớ đã hứa gì không?
- ………
Thế là tôi chỉ biết lẳng lặng làm theo lời Thanh Nam
dặn dò. Vì tôi đang đứng trên đôi guốc cao gần cả tấc
nên bước đi loạng choạng không khác gì dân nhà quê.
Khi hai người vừa bước xuống xe, mọi người đều đổ
dồn cặp mắt về tôi và Thanh Nam. Tôi run rẩy bấu lấy
tay Thanh Nam vì linh cảm rất có khả năng hôm nay
tôi sẽ bị ám sát. Thanh Nam đặt bàn tay còn lại lên
tay tôi trấn an:
- Đừng hồi hộp như thế, tôi sẽ bảo vệ cậu!
Thanh Phong và Hạnh Như đang bất đồng về chuyện
gì đó, khi thấy tôi bước xuống xe, hai người ấy nhìn tôi
không chớp mắt. Ánh mắt Thanh Phong chứa đầy nỗi
ngạc nhiên thì ánh mắt Hạnh Như hiện lên ngọn lửa
như muốn thêu sống tôi vậy. Tôi nhận ra điều đó
nhưng không biết Thanh Phong và Thanh Nam có
nhận ra điều đó hay không mà cứ cười cười nói nói với
những vị khách mời. Hạnh Như chợt đến gần tôi và
Thanh Nam, nở một nụ cười tươi như hoa:
- Là Hà Vy đây à? Trùng hợp nhỉ? Tôi tự hỏi mình rằng
không biết hôm nay cậu đến đây để làm gì?
Tôi đơ cứng họng trước câu nói đó. Hạnh Như không
hề đơn giản , tôi đã sớm nhận ra điều đó, nhưng có
một điều tôi không nhận ra rằng, cô ấy lại có thể nở
một nụ cười xinh cực xinh chỉ để chế giễu người khác.
Và, cũng với nụ cười xinh đó, Hạnh Như quay qua
Thanh Nam, khoác lấy tay cậu ấy, nũng nịu:
- Anh yêu à, sao anh đến trễ vậy? Khi nào mẹ mới về
hả anh?
Thanh Nam lạnh tanh không trả lời. Gương mặt xinh
đẹp của Hạnh Như nhất thời không được tự nhiên cho
lắm. Cô ấy nhìn tôi rồi chợt nói:
- Hôm nay Hà Vy xinh nhỉ?
Cái này tôi biết, tôi đã từng “được” Hạnh Như khen
một câu để rồi những câu sau đó là vùi dập tôi xuống
18 tầng địa ngục. Vì thế, tôi không mừng vội vì lời
khen đó mà cũng mỉm cười thật tươi với Hạnh Như:
- Cậu cũng vậy mà!
Hạnh Như chợt cười, cô ấy định nói gì đó nhưng khi
ánh mắt nhìn thấy tôi đang khoác tay Thanh Nam, nụ
cười ban nãy tắt ngúm, Hạnh Như nhìn tôi bằng ánh
mắt sắc lửa, tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, tươi
cười níu chặt tay Thanh Nam.
- Thanh Nam, em đói bụng quá, mình kiếm cái gì ăn
đi!
Nói thật ra, tôi thây buồn nôn hơn là đói bụng sau khi
phát ra câu nói đó. Kết quả là Thanh Nam cũng nhìn
tôi như nhìn một vật thể lạ khiến tôi xấu hổ chỉ muốn
kiếm chỗ nào đó để chui xuống, còn Hanh Như thì
không kiềm chế được nữa, cô nàng vô cùng tức giận:
- Anh Nam, chuyện này là sao? Nói em nghe đi!
- Chẳng là sao cả – Thanh Nam lên tiếng, nắm chặt
tay tôi – Hà Vy là con dâu mà mẹ tôi đã chọn!
Tôi ngơ ngác nhìn Thanh Nam nhưng không dám phản
kháng.
- Anh giỡn với em đó phải không? Mình đã được hứa
hôn từ còn trong bụng mẹ cơ mà?
Hạnh Như vẫn còn một chút hi vọng, nhưng niềm hi
vọng nhỏ nhoi đó của cô ấy đã nhanh chóng bị tắt
ngúm khi Thanh Nam nhìn tôi rồi nở một nụ cười, đây
là nụ cười đẹp nhất của Thanh Nam mà tôi được thấy:
- Hạnh Như à! Em nên nhớ, em đã được hứa hôn cho
Thanh Phong chứ không phải cho tôi!
- Anh Nam….
Thanh Nam lạnh băng nhìn Hạnh Như rồi nắm tay tôi
kéo đi. Tôi ngơ ngác không hiểu nãy giờ Thanh Nam
đang nói gì, cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại có thái
độ như vậy với Hạnh Như. Rất có thể là hôm qua khi
Hạnh Như đã lấy điện thoại của Thanh Nam và hai
người đã cãi vã nhau sau đó. Tuy rằng tôi rất thắc mắc
và tò mò nhưng không dám hỏi. Thanh Nam cứ như
một con robot, kéo tôi đi về một hướng vô định. Tay
cậu ấy nắm chặt tay tôi quá khiến tôi rất đau nhưng
không dám lên tiếng. Ra đến bờ sông gần nhà Thanh
Nam, cậu ấy đẩy tôi ngồi bệt xuống ghế đá gần đó rồi
nói:
- Hà Vy! Cậu phải nhớ, lát nữa khi tôi nói gì cũng phải
tươi cười và gật đầu, nghe chưa?
- À…ờ…
Nói đúng hơn, tôi không hiểu lắm những gì Thanh Nam
vừa nói, cũng không muốn tìm hiểu xem cậu ấy có ý
định gì. Vì tôi xác định được, công việc mà lát nữa tôi
phải làm, rất đơn giản, chỉ cần gật đầu, cười, cười, gật
đầu,..! Thế là xong!
Công việc đơn giản này, ai cũng muốn làm, nhưng có
ai biết rằng, chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu
mà thôi.
Dì Mỹ Lệ đã về đến trước cổng. Sự thật thì hôm nay dì
ấy bận bịu với công việc trong công ty nên không
bận tâm đến chuyện, hôm nay là ngày sinh nhật của
mình. Vì thế nên Thanh Nam đã lẳng lặng tổ chức một
buổi tiệc với đầy đủ khách mời mà đặc biệt trong buổi
tiệc hôm nay, nhân vật chính hoàn toàn không biết
mình là nhân vật chính @_@ phức tạp nhở?
Tôi bị Thanh Nam kéo đi ra trước cổng cùng với Thanh
Phong và Hạnh Như và một vài người thân quen.
Thanh Phong bất ngờ tung lên một tràng pháo hoa khi
dì Mỹ Lệ vừa bước xuống chiếc taxi. Khi dì còn ngây
người ra thì Thanh Nam bước lên ôm chặt dì và thủ
thỉ:
- Mừng sinh nhật mẹ!
Và tiếp sau đó là bài HAPPY BIRTHDAY vang lên trong
khắp sân biệt thự. Dì Mỹ Lệ cảm động đến phát khóc.
Dì ấy ôm chặt từng đứa con của mình rồi nghẹn ngào
nói:
- Cám ơn các con, thật sự mẹ cảm thấy rất bất ngờ,
mẹ không ngờ con còn nhớ đến ngày sinh nhật của
mẹ.
- Thôi vào nhà đi mẹ, tất cả đang đợi sự xuất hiện của
mẹ đó!
Thanh Phong giục dì Mỹ Lệ bước vào nhà. Nhìn 3 mẹ
con họ hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Có một điều tôi không hề ngờ tới, trong một ngôi nhà
như vậy, quan hệ phức tạp và không hề hòa thuận
như vậy, nhưng dù có hiềm khích với nhau đi chăng
nữa cũng còn vương vấn một chút mà người ta gọi là
“tình cảm gia đình”. Phải, tôi phải công nhận rằng, lúc
bình thường, Thanh Phong thì ngang tàng ngỗ ngịch,
Thanh Nam thì ngạo mạn lạnh lùng, nhưng đến một
lúc nào đó, con người họ cũng phải thay đổi. Mà thực
tế là lúc này đây, trông 3 người họ ai cũng phải ghen
tị. Cả bản thân tôi cũng vậy, nói là hạnh phúc lây như
vậy thôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy ghen tị
lắm lắm, ghen tị vì họ hạnh phúc, ghen tị vì họ có
được cái hạnh phúc gia đình mà ai cũng mong ước.
Hạnh Như đi theo sau chúng tôi với nét mặt không
được vui cho lắm khi thấy Thanh Nam cứ khoác tay
tôi. Vì tôi đi đứng không vững cho lắm nên tay cứ níu
chặt Thanh Nam khiến cô nàng đi ngoài sau càng lúc
càng bực tức. Tôi lo sợ, không biết sau ngày hôm nay
mình có còn an toàn mà tiếp tục sống hay không đây.
- Đừng căng thẳng quá, tôi sẽ bảo vệ cậu!
- Gì chứ? Chỉ đêm nay thôi mà tôi sẽ phải thấp thỏm
lo sợ đến suốt đời đấy! – Tôi thuận miệng nói ra câu
đó, mà sự thật là vậy mà, tôi đâu có nói sai!
- Thế thì tôi đành bảo vệ cậu suốt đời vậy! 0_0 – Thanh
Nam không chần chừ mà nói ra câu đó. Tôi giật mình
không biết mình có nghe lầm hay không. Tôi nhìn
Thanh Nam một hồi lâu rồi thở dài:
- Đừng đùa nữa nhị thiếu gia, tôi không thích đùa như
vậy!
- Tôi không đùa!
Thanh Nam nói với vẻ mặt nghiêm túc như không còn
gì nghiêm túc hơn. Tim tôi ngưng đập trong chốc lát để
bay bổng trên không trung, rồi chợt tôi bị Thanh Nam
không thương tình mà đạp tôi xuống tận địa ngục:
- Nhớ hồi nãy tôi nói gì không?
- À…
Nhớ, tất nhiên là nhớ, nếu nói như vậy, nãy giờ chỉ là
đang diễn kịch, một vở kịch hoàn hảo. Thanh Nam
diễn xuất rất tốt, vì thế cho nên, hồi nãy tôi còn ngốc
nghếch mà cứ tưởng rằng, đó là sự thật…
Một mình đi dạo sau vườn nhà dì Mỹ Lệ, tôi buồn bã
nhớ lại chuyện ban nãy. Lợi dụng lúc mọi người không
để ý, tôi trốn ra ngoài đây để lấy lại bình tĩnh cho
mình. Vì trời là vào ban đêm nên ngoài sau vườn có
tiếng ve kêu rỉ rả, tiếng con trùng và vô vàng nhưng
tiếng động khác. Tất nhiên, không ồn ào tấp nập như
trong nhà.
“Thế thì tôi đành bảo vệ cậu suốt đời vậy!”
Trong đầu tôi còn văng vẳng câu nói của Thanh Nam,
câu nói ấy có khả năng giết người không cần dao. Đó
chỉ là một câu đối thoại trong một vở kịch hoàn hảo
do một tay Thanh Nam dựng lên. Dẫu biết là vậy,
nhưng sao tôi cứ muốn mình ở trong vở kịch ấy mãi.
Tôi cứ muốn mình được Thanh Nam dắt tay đi giữa
dòng người tấp nập. Tôi cứ muốn được nhìn thấy nụ
cười rất đẹp nhưng hiếm hoi của cậu ấy… tôi muốn…
tôi rất muốn….
Tỉnh lại đi Hà Vy ơi, cho dù mày có hóa thành thiên
nga, cũng không thể có được hạnh phúc cho mình. …
Mày không có quyền thích Thanh Nam… mày không
có quyền “đũa mốc chòi mâm son”, mày không có
quyền….
Tôi chợt nghe sóng mũi mình cay cay, nước mắt không
biết tuôn rơi tự lúc nào…
Những gì tôi muốn với Thanh Nam, chỉ là một điều
ước mà cho đến chết, tôi cũng không với tới được.
Và tôi cứ ngồi đấy, khóc ngon lành…
- Hà Vy, Hà Vy! Có phải cậu đấy không?
Một bóng người lùi lũi bước ra, dáng người dong dỏng
cao, gương mặt như thiên sứ và ánh mắt màu nâu
đen. Vì trong bóng tối nên tôi không nhìn rõ, chỉ thấy
gương mặt ấy quen quen…
- Cậu chạy đi đâu đấy hả? Có biết mọi người tìm cậu
lắm không?
Tôi không quan tâm những gì cậu ấy nói, mắt tôi chợt
nhòe đi, tôi định đứng dây đi nhưng không vững, vì
tôi quên mất mình đang mang đôi guốc cao gần cả
tấc.
- Hà Vy, cậu sao thế? Tỉnh lại đi!!
Trong lúc lảo đảo, tôi nhận thấy có một bàn tay đỡ tôi,
giữ chặt lấy tôi để tôi không ngã xuống đất. Lờ mờ mở
mắt, tôi bắt gặp gương mặt Thanh Nam đang nhìn
mình đầy lo sợ, không, Thanh Nam, cậu đừng làm tôi
thêm mơ mộng nữa được không? Tất cả chỉ là một vở
kịch thôi mà…
- Thanh Nam, là cậu? Là cậu phải không?
Trong bóng tối chỉ còn hai người ở đấy, tôi lên tiếng
hỏi và đối phương im lặng không trả lời. Tôi bạo gan
nói:
- Tôi xin cậu, Thanh Nam, đừng tiếp tục diễn vở kịch
này nữa, tôi thật sự không làm được đâu!
- Tại sao?
- Vì…tôi… thích…cậu…
Tôi bạo gan thốt ra những lời đó, và rồi ngay cả bản
thân tôi cũng không biết, tại sao mình có thể gan đến
như thế.
Tôi biết, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Đối phương im lặng nhìn tôi. Tôi không nhìn được khi
phải đối diện với ánh mắt giết người đó, tôi ngồi bất
dậy, nhìn Thanh Nam, tức giận nói:
- Tôi muốn về nhà, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa!Truyện upload tại:zing10g.sextgem.com.Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ!