ờ không thể trách ai được, cũng
không thể nhận từ bất cứ ai lời “xin lỗi”. Tất cả lỗi lầm
là do tôi, là do tôi mà ra… tôi không trách ai ngoài bản
thân mình. Tại sao tôi tồn tại để rồi làm hại không biết
bao nhiêu người? Huyền Trân bị vướng phải tiền án,
Hạnh Như cũng sắp phải khai báo với công an, Thanh
Phong thì đang nằm lì trong phòng cấp cứu không biết
khi nào mới trở ra. Trời ơi, con phải làm sao? Phải làm
sao để rửa hết tội lỗi này đây?
Tiếng cửa phòng cấp cứu chợt mở toang, tôi căng
thẳng đến nỗi suýt đứng lên không vững.
- Bác sĩ… bác sĩ… - Hạnh Như vội vã – Thanh Phong..
cậu ấy…
- Rất tiếc… - Bác sĩ nhìn chúng tôi rồi chợt thở dài –
Cậu ấy đã ngừng thở trước khi đưa vào phòng cấp
cứu, và bây giờ cần phải phẫu thuật cho cậu ấy, vết
thương rất sâu phải phẫu thuật kịp thời.
- Vậy thì phẫu thuật liền đi bác sĩ – Thanh Nam lên
tiếng.
- Bác sĩ… làm ơn cứu con tôi… - Dì Mỹ Lệ nước mắt
tuôn xối xả, cố níu tay bác sĩ.
- Nhưng mà bệnh nhân đang thiếu rất nhiếu máu, thật
không hiểu nổi, con người cậu ấy đang yếu ớt nên mới
không thể kháng cự cho đến bệnh viện, bây giờ cộng
them vết thương rất sau này, tỉ lệ phẫu thuật thành
công chỉ nằm ở mức 50% thôi.
Dì Mỳ Lệ như không tin vào tai mình, dì sắp đứng
không vững nữa, Thanh Nam vội chạy đến đỡ mẹ
mình và nhìn bác sĩ:
- Vậy thì cứ phẫu thuật đi.
- Nhưng mà tôi không chắc chắn ca phẫu thuật sẽ
không để lại di chứng – Bác sĩ ôn tồn.
Dì Mỹ Lệ như ngất xỉu, tôi cố mím chặt môi, tay nắm
chặt sợi dây chuyền may mắn, cầu mong cho mọi
chuyện tốt lành sẽ đến với Thanh Phong.
- Ông cứ phẫu thuật đi bác sĩ – Ông Quốc Nam, à
không, là ba ruột của tôi, khẽ nhấc gọng kiếng lên, nói
trong tiếng thở dài.
- Được rồi, điều quan trong là cậu ấy đang thiếu rất
nhiều máu, cần phải truyền máu gấp, ai có thể…
- Con! – Tôi chợt lên tiếng – Con có thể không bác sĩ?
Ông bác sĩ nhìn tôi rồi chợt lắc đầu:
- Con ốm yếu quá! Không truyền máu được đâu!
Tôi suýt phát khóc, đến giờ phút cuối cùng này, tôi
cũng không thể làm gì để cứu người con trai đã ba lần
bốn lượt bảo vệ tôi. Hà Vy à, mày thật là vô dụng, mà
đã làm người ta bị thương mà không thể làm gì ngoài
đứng nhìn người ta nằm im ỉm trong phòng cấp cứu.
Hà Vy, mày đúng là vô dụng…
- Hà Vy! – Thanh Nam đến gần tôi ôn tồn nói – Để tôi
thử xem sao, tôi và anh Phong cùng nhóm máu.
Thanh Nam đặt tay lên vai tôi, ra chiều như an ủi, tôi
khẽ mỉm cười, gật gật đầu. Thanh Nam bước theo sau
bác sĩ, không quên để lại cho tôi câu nói “Cậu lúc nào
cũng nghĩ cho người khác”
Gì chứ? Thanh Phong có phải là người xa lạ gì đâu?
Thanh Phong đã cứu sống tôi đó, có biết không hả?
*---*---*---*---*---*---*---*
Dì Mỹ Lệ đang ngồi vật vờ trên ghế, mái tóc uốn lọn
xõa dài, người ngồi đó không buồn ngước lên nhìn mọi
người xung quanh, đôi lúc tôi còn nhận thấy bờ vai dì
run lên khe khẽ. Phải, dì đang khóc, dì đang khóc. Tôi
cảm nhận được.. nỗi đau khi sắp phải đối diện với sự
thật mất mát người than. Tôi cảm nhận được… bởi vì
trong lòng tôi đang đau như cắt. Tôi nhẹ nhàng đến
gần dì, đặt bàn tay lên vai dì như để truyền đi một
chút niềm tin và hi vọng. Dì Mỹ Lệ khẽ ngước lên, đôi
mắt đỏ hoe.
- Là Hà Vy đấy à?
- Dạ! – Tôi nói khẽ.
Dì Mỹ Lệ không buồn nói chuyện với tôi nữa. Dì cúi
mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau như để tìm chút
hi vọng mong manh trong hàng tá thất vọng đang
trực chờ ập đến. tôi cũng chỉ biết ngồi đấy, im lặng và
im lặng. Tôi nghĩ bây giờ mình không nên nói gì, cũng
không nên làm gì để chạm vào nỗi đau của một người
mẹ.
*---*---*---*---*------*
Ông bác sĩ bước ra, dì Mỹ Lệ nhanh như cắt chạy đến
dồn dập hỏi bác sĩ:
- Thế nào rồi bác sĩ? Con trai tôi…
- Cậu ấy hiện giờ đã qua cơn nguy kịch.
Bác sĩ ôn tồn, dì Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm, tôi thấp
thỏm mừng thầm.
- Nhưng mà… - Bác sĩ lại lên tiếng – Tôi mong mọi
người chuẩn bị tâm lý…
- Thế này…là thế nào? – Dì Mỹ Lệ lắp bắp trong vô
thức.
- Ca phẫu thuật rất có thể sẽ để lại di chứng – Bác sĩ
vẫn ôn tồn.
- Gì ạ? – Tôi hét lên, không tin vào tai mình.
Thanh Nam vừa mới truyền máu xong, gương mặt
nhợt nhạt, bác sĩ bảo nên bồi bổ để lấy lại sức, nhưng
Thanh Nam vẫn bướng bỉnh không nghe theo. Khi
nghe bác sĩ nói thể, cậu ấy bỗng đứng phắt dậy, bấu
lấy hai vai ông bác sĩ:
- Ông nói vậy ý là sao? Ông nói rõ hơn giùm được
không?
- Rất có thế cậu ấy sẽ tỉnh lại sau vài ngày, cũng rất
có thể là vài tháng, cũng có thể là vài năm… hoặc là
không tỉnh lại nữa…
Tôi, Hạnh Như và cả “ba mẹ” như chết đứng. Cơn đau
tim chợt ùa tới khiến Hạnh Như khong đứng vững mà
bất tỉnh ngay sau đó.
- Hạnh Như…Hạnh Như….
- Hạnh Như.. con sao vậy? Con sao vậy?? – Dì Ngọc
hốt hoảng – Bác sĩ ơi, cứu ngay con tôi đi được
không?
Ông bác sĩ khẽ thở dài rồi đưa Hạnh Như vào phòng
cấp cứu.
Dì Ngọc và dì Mỹ Lệ vẫn ngồi đấy như người mất hồn.
Hai bà mẹ đều chịu chung một nỗi đau, nỗi đau đớn
dày vò bản thân khi chứng kiến con mình được đưa
vào phòng cấp cứu mà không biết phải làm gì. Ba mẹ
ruột của tôi cùng dì Mỹ Lệ, đều đang suy tư sầu não.
Riêng bản thân tôi, trong lòng nóng như lửa đốt, đau
như cắt và có hàng ngàn mũi tên đang đâm xuyên
thấu vào tim tôi. Thanh Phong, có thể tỉnh lại hay
không, còn phải chờ vào số trời, vào số trời…
Tôi ngồi đó, chưa thích ứng được với những gì vừa xảy
ra. Quay sang Thanh Nam bên cạnh, tôi lờ đờ hỏi:
- Hồi nãy bác sĩ nói vậy là sao hả Thanh Nam?
- Rất có thể… - Thanh Nam chậm rãi – Anh Phong sẽ
trở thành người thực vật…
- Không..không…không….
Tôi bàng hoàng như không tin những gì mà Thanh
Nam vừa nói. Không thể như thế được, không thể xảy
ra chuyện đó được.
- Thanh Nam, cậu đang đùa với tôi đó phải không?
Phải không Thanh Nam? – Tôi nhìn Thanh Nam như
muốn tìm một chút hi vọng từ trong những lời mà cậu
ấy chuẩn bị nói ra.
- Tôi không đùa đâu, Hà Vy à, Anh Phong đã bất tỉnh
trước khi đưa vào phòng cấp cứu, anh Phong đã tắt
thở trước đó. Để gắng gượng đến giây phút cuối cùng,
chắc là anh Phong muốn cậu đừng lo lắng. Hà Vy à,
tất cả cũng phải tùy vào số mệnh của anh Phong thôi,
mình không thể làm được gì đâu.. – Thanh Nam nhỏ
nhẹ nhìn tôi.
Tôi ngồi thừ ra đó. Lúc còn trên xe cứu thương, Thanh
Phong còn cười với tôi cơ mà, tại sao chứ? Tại sao mọi
chuyện lại trở nên rối bời như thế này? Tại sao Thanh
Phong cứu tôi làm gì để bây giờ tôi phải đau đớn và
dằn vặt thế này? Thanh Phong ơi, cậu trở thành người
thực vật thì tôi biết làm sao đây? Cậu làm ơn đừng để
tôi đau tim có được không